Nàng khổ cực lắm mới tu luyện đến mức độ này, kết quả lại còn bị Vương Đằng chê.
Điều này rất khó chịu!
Rõ ràng là hắn quá biến thái!
Tên này đúng là đứng nói không đau lưng mà.
“Nào, chuẩn bị sẵn sàng.” Vương Đằng nói, sau đó trực tiếp điểm vào ấn đường của Lâm Sơ Hàm, truyền công pháp và mấy môn chiến kỹ cho nàng.
Lâm Sơ Hàm không khỏi sửng sốt, cảm nhận mấy môn công pháp và chiến kỹ xuất hiện trong đầu, vẻ mặt kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc.
Nàng cảm ngộ sơ qua một chút, thì biết mấy môn công pháp và chiến kỹ này đều là đồ vật vô cùng lớn mạnh hiếm thấy, e rằng đó không phải là thứ mà một người bình thường có thể lấy được.
Sao Vương Đằng lại trực tiếp cho nàng.
Trong lòng Lâm Sơ Hàm không khỏi có chút cảm động.
Nhưng nếu nàng biết trước đó Vương Đằng vừa cho Đàm Đài Tuyền hai môn công pháp, thì không biết có còn cảm động như vậy không?
He~tui~ Tra nam!
“Đừng phụ lòng kỳ vọng của ta đó nha, em gái.” Vương Đằng vỗ bả vai nàng nói.
“Ai là em gái ngươi, thèm ăn đánh hả!” Lâm Sơ Hàm lấy lại tinh thần, giận dữ, giơ tay vỗ lên cánh tay hắn.
“Ha ha ha, không phải em gái thì là gì, vợ sao?” Vương Đằng cũng không tránh, cười ha ha nói.
“Ngươi còn nói.” Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Sơ Hàm ửng đỏ.
“Thẹn thùng gì chứ, dù sao cha mẹ chúng ta cũng đã bắt đầu chuẩn bị lễ đính hôn của chúng ta rồi, sớm muộn gì ngươi cũng là người của ta.” Vương Đằng cười nói.
“Hừ, đây không phải là còn chưa đính hôn sao, cẩn thận ta đổi ý.” Lâm Sơ Hàm mềm mại nói.
“Cái đó cũng không thể theo ý ngươi, vào cửa nhà ta, ngươi còn muốn chạy.” Vương Đằng trêu chọc nàng.
“Ngươi đúng là càng ngày càng vô sỉ.” Lâm Sơ Hàm cạn lời nói.
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Vương Đằng không thấy xấu hổ nói.
“...” Lâm Sơ Hàm.
Vương Đằng đột nhiên tiến tới trước mặt nàng, mũi gần như chạm vào mũi nàng, hơi thở nóng bỏng phả lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Lâm Sơ Hàm lập tức bị dọa sợ hết hồn, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đã đỏ lên, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Vương Đằng, lại không né tránh, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.
Nhưng chờ một lúc, chuyện trong tưởng tượng lại không xảy ra.
Mắt Lâm Sơ Hàm không nhịn được lộ ra một khe hở, nhìn dáng vẻ trêu đùa kia của Vương Đằng, lập tức vô cùng xấu hổ.
Đúng lúc này, Vương Đằng đột nhiên đi tới, áp môi mình lên môi nàng.
Lâm Sơ Hàm bỗng nhiên trợn to hai mắt.
... (Chỗ này nên lược bớt ba trăm chữ, đừng nghĩ bậy bạ!)
Một lát sau, môi tách ra.
Khuôn mặt Lâm Sơ Hàm đỏ bừng, thở dốc, ánh mắt nhìn Vương Đằng gần như hóa thành làn nước mùa xuân mềm mại.
“Chị, anh Vương Đằng, các ngươi đang làm gì vậy?” Ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Chỉ thấy ngoài cửa, một cái đầu nhô ra từ bên ngoài cửa, cười hì hì nhìn bọn họ.
Đó chính là cô bé Lâm Sơ Hạ.
Lâm Sơ Hàm lập tức xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp càng đỏ hơn, không dám nhìn vào mắt của Lâm Sơ Hạ, lập tức giả bộ như không có chuyện gì vuốt mái tóc dài đang bay ở trước trán mình.
“Ta đang bàn chính sự với chị ngươi.” Vương Đằng thì khác, da mặt quá dày, thuận miệng nói lung tung.
Lâm Sơ Hàm: →_→
“Thật sao?” Lâm Sơ Hạ: (¬_¬)
“Khụ khụ, đứa nhóc ngươi, chuyện của người lớn, ngươi hiểu cái gì.” Vương Đằng bị ánh mắt của nàng làm cho cảm thấy cả người không được thoải mái, lập tức không vui nói.
“Ta không còn nhỏ nữa.” Lâm Sợ Hạ ưỡn ngực, bất mãn lầm bầm nói.
Bị chuyện này làm gián đoạn, Lâm Sơ Hàm cuối cùng cũng hồi phục lại như cũ, đi lên trước vỗ vào đầu nàng, hỏi: “Không chăm chỉ tu luyện, đến tìm ta làm gì?”
“Ta không đến tìm ngươi, ta đến tìm anh Vương Đằng.” Lâm Sơ Hạ không chút khách khí nói.
“...” Lâm Sơ Hàm: “Đứa nhóc không có lương tâm này.”
“Ha ha ha.” Vương Đằng không nhịn được cười lớn, hỏi: “Vậy ngươi tìm ta làm gì?”
“Đã rất lâu ta chưa gặp ngươi rồi, đến tìm ngươi chơi thôi.” Lâm Sơ Hạ cười nói.
“Chỉ biết chơi, Vương Đằng làm gì có thời gian.” Lâm Sơ Hàm trợn mắt nhìn nàng nói.
“Chỉ chơi một chút thôi mà, có gì đâu.” Lâm Sơ Hạ không phục nói.
“Được rồi được rồi, đúng là lâu rồi không gặp nàng, hôm nay phá lệ một lần.” Vương Đằng vội vàng ngăn cuộc cãi vã của hai chị em lại.
“Ngươi chỉ biết nuông chiều nàng, sau này chiều hư nàng mất.” Lâm Sơ Hàm tức giận nói.
“Con gái được nuông chiều từ bé, sau này không dễ bị lừa gạt.” Vương Đằng cười nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Lâm Sơ Hạ ở bên cạnh nói hùa theo.
“Đúng cái rắm ấy, ngụy biện.” Lâm Sơ Hàm buồn bực nói.
“Anh Vương Đằng, chúng ta đi đâu chơi đây.” Lâm Sơ Hạ làm mặt quỷ với nàng, quay đầu hỏi.
“Hôm nay đưa các ngươi đến vũ trụ hư cấu xem thử.” Vương Đằng suy tính một chút, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý, nói.
“Vũ trụ hư cấu?!” Hai người lập tức sửng sốt.
“Đó là cái gì?” Lâm Sơ Hàm hỏi.
“Một thế giới hư cấu.” Vương Đằng giải thích đơn giản một lần.
Hai cô gái lập tức khâm phục không thôi, cảm thấy vô cùng khó tin, không ngờ trong vũ trụ lại có khoa học kỹ thuật thần kỳ như vậy.
Sau đó Vương Đằng liền dẫn hai người trực tiếp đi vào trong phi thuyền cấp Giới Chủ.
Bây giờ hắn có tước vị của liên bang Aurant trong người, muốn giải quyết vấn đề hộ khẩu vũ trụ của vài người thực sự rất đơn giản.
Sau khi để Viên Cổn Cổn thao tác một phen, hai người Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ đã có thân phận công dân chính thức của đế quốc Đại Càn.
Vũ trụ hư cấu.
Trong lãnh địa của đế quốc Đại Càn.
Bởi vì ba người đều ghi danh thân phận bằng hộ khẩu của đế quốc Đại Càn, cho nên sẽ trực tiếp xuất hiện trong lãnh địa của đế quốc Đại Càn.
Quảng trường to lớn, tiếng người ồn ào, thoáng nhìn cũng không thấy đầu.
Các chủng tộc vũ trụ đi lại xung quanh, khiến người ta hoa cả mắt, nhìn cũng khó.
Nhìn thấy tình cảnh ngoạn mục như vậy, hai cô gái lập tức ngây dại.
“Oa!” Lâm Sơ Hạ thán phục nói: “Chỗ này lớn quá, náo nhiệt quá!”
“Thế giới hư cấu này đúng là giống y như thế giới thực.” Lâm Sơ Hàm nhéo vào cánh tay mình một cái, sau đó ngắm nhìn xung quanh, cẩn thận cảm nhận, vô cùng kinh ngạc nói.