Thần thái đều vừa đúng như vậy, tinh thần huyễn thuật của tên khốn Vương Đằng này thật sự đáng sợ lạ thường!
Hai người Catu và Pucklin đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều tràn đầy kiêng kỵ.
Cho nên bọn họ nhìn Vương Đằng, cười khổ nói: “Vương Đằng, đừng đùa, chúng ta biết đây là giả, mau thu hồi tinh thần huyễn thuật của ngươi đi, chúng ta nhận thua còn không được sao?”
“Cái gì? Tinh thần huyễn thuật?” Hai người Augus ngớ ra tại chỗ.
“…” Đám người Sanlo.
Không phải bọn họ không muốn mở miệng, mà vì tình hình này thật sư quá mức xấu hổ và nhục nhã.
Bọn họ là bậc bề trên nhưng đều bị bắt.
Nếu như để cho đám con cháu này biết được, mặt mũi của bọn họ đặt vào đâu đây!
Bọn họ đều hận không thể tìm một cái hang để chui vào.
Mới vừa rồi bọn họ vẫn luôn mặc niệm nơi đáy lòng “Không nhìn thấy ta! Không nhìn thấy ta! Không nhìn thấy ta!”
Nhưng mà có tác dụng quái gì đâu, nên nhìn thấy vẫn thấy được.
Chẳng qua lại bị coi thành tinh thần huyễn thuật, lần này… bọn họ không biết nên vui hay nên buồn nữa.
“Catu, ngươi xác định đây là tinh thần huyễn thuật như thế nào?” Toàn thân Rockins đều không ổn, quay đầu nhìn chằm chằm vào Catu, trong mắt đều là tơ máu, hắn sắp bị đùa phát điên.
“Các ngươi nhìn xem đó là ai?” Catu chỉ vào mấy người ở bên cạnh.
“…” Đám người Sanlo.
Đúng là nằm cũng trúng đạn!
Rõ ràng bọn họ đều đã cố hết sức giảm cảm giác tồn tại rồi, thằng nhãi này còn lôi bọn họ ra.
Một khắc này, bọn họ hận không thể chụp chết Catu.
“Viện, viện trưởng Sanlo, trấn thủ Clotte…” Rockins đọc ra tên từng người, cả khuôn mặt đều là vẻ khó có thể tin, lúc hắn nhìn thấy Claude, càng kinh hãi nói: “Cha!”
“Cha! Bác trai!” Augus cũng nhìn thấy hai người Auston và Oliver, kinh hãi kêu lên tại chỗ.
Đám người Sanlo, Rockins biết không giấu giếm được nữa, định mở miệng…
Hai người Augus lại đột nhiên liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Quả nhiên là giả!”
- _-||
Đám người Sanlo lập tức ngớ ra, thiếu chút nữa hộc máu.
Cảnh này không giống với suy nghĩ của bọn họ, đã đến nước này rồi, lũ con cháu này lại vẫn không nhận ra bọn họ?
Mắt mù à!
“Vương Đằng, không ngờ tinh thần huyễn thuật của ngươi lại đã đến tình trạng này, có thể rút trí nhớ từ trong thế giới tinh thần của chúng ta ra.” Augus có vẻ khó coi nói.
Bọn họ biết Vương Đằng chắc chắn chưa từng gặp đám người Sanlo, nhưng lại có thể thi triển ra huyễn thuật liên quan, điều này chắc chắn ảnh hưởng đến trí nhớ của bọn họ.
“Vương Đằng, rốt cuộc ngươi định nhục nhã chúng ta đến khi nào!” Tơ máu trong mắt Rockins càng ngày càng nhiều, gần như muốn trải rộng cả mắt, thét lên với Vương Đằng.
Đám người Sanlo không khỏi nhìn hắn, chân mày nhíu lại.
Tinh thần của thằng nhãi này sắp hỏng mất!
“Phụt!” Lâm Sơ Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, nhịn hồi lâu thật sự không nhịn được nữa, phì cười.
Đám người Bách Lý Thanh Phong, Hàn Chú đều tỏ vẻ cổ quái không thôi.
Đám hươu ngốc này đều sắp bị chơi hỏng!
Bọn họ không khỏi đưa mắt nhìn Vương Đằng, cảm thấy hắn thật sự đủ xấu bụng, một thiên kiêu êm đẹp lại bị chỉnh thành như vậy.
“Ngươi cười cái gì!” Rockins giống như phải nhận lấy nhục nhã, quát Lâm Sơ Hạ.
“Rất sợ đó nha.” Lâm Sơ Hạ lui ra sau lưng Vương Đằng, vỗ ngực, dáng vẻ bị dọa sợ, nhưng trên thực tế trong mắt đều là ý cười, giống như nhìn xem một vai hề.
Bốp!
Vương Đằng trực tiếp tát một cái qua, tát lên đầu của Rockins.
Bịch!
Một tiếng vang trầm đục, Rockins không kịp phản ứng lại, trực tiếp bị đánh ngã trên sàn.
“Vương! Đằng!” Đầu Rockins vang lên ong ong, khóe miệng tràn đầy máu, giãy giụa bò dậy từ trên sàn, ánh mắt đỏ đậm trợn trừng nhìn Vương Đằng.
“Là tù nhân phải có giác ngộ của tù nhân, gào cái gì? Muốn chết sảng khoái một chút?” Vương Đằng bình tĩnh nhìn hắn.
Rockins bị ánh mắt hờ hững kia nhìn chằm chằm vào, toàn thân không khỏi rùng mình, theo bản năng ngậm miệng lại.
Nhưng lập tức hắn lại có phần thẹn quá thành giận, sắc mặt đỏ lên.
“Lại nói có phải các ngươi hiểu lầm gì rồi không?” Vương Đằng không để ý đến hắn, cười tủm tỉm mở miệng nói.
“Ngươi có ý gì?” Đám người Augus, Catu nhíu mày lại, luôn cảm thấy nụ cười của hắn thật quỷ dị, dáng vẻ người xung quanh nhìn bọn họ cũng giống như đang nhìn kẻ ngốc.
“Ai nói đây là ảo giác?” Vương Đằng nói.
“Không phải là ảo giác, tại sao mấy người viện trưởng Sanlo lại ở nơi đây?” Augus lạnh giọng nói: “Đến bây giờ ngươi còn định lừa gạt chúng ta, coi chúng ta là kẻ ngốc sao?”
“Ha ha ha…” Vương Đằng dựa vào ghế tựa đằng sau, cười ha hả.
Mấy người này thật thú vị, đều đã đến nước này nhưng vẫn cảm thấy đây là ảo giác!
Sẽ không phải thật sự bị chơi hỏng đấy chứ!
Thật thật giả giả, hoàn toàn không phân biệt rõ.
“Ngươi cười cái gì?” Augus nhịn tức nói.
“Sanlo, Clotte, các ngươi nói cho bọn họ biết, đây có phải là thật không?” Vương Đằng cười nói với đám người Sanlo.
“Hừ!” Trên mặt Sanlo xanh trắng một trận, lạnh lùng hừ một tiếng.
Sắc mặt đám người Clotte đều cực kỳ khó coi, đều chưa hề mở miệng, chuyện như vậy, bọn họ vốn khó có thể mở miệng được.
Mấy người Augus, Catu nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, sắc mặt dần dần tái nhợt, trong lòng tràn ngập một dự cảm xấu.
“Không, đây đều là giả, ngươi đang lừa gạt chúng ta.” Rockins không tin nói.
“Không sai, ngươi đừng hòng dùng phương thức này để nhục nhã được chúng ta.” Augus cũng lạnh giọng nói.
“Đủ rồi!”
Sanlo thật sự không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp quát lạnh một tiếng, ngắt lời hai người Augus, miễn cho bọn họ tiếp tục làm mất mặt xấu hổ.
“Chỉ là ảo giác mà dám hô to gọi nhỏ với ta.” Augus lại không hề sợ, oán trách ngược lại.
“…” Sắc mặt Sanlo đen thui.
Rất muốn chụp chết thằng khốn này!
Đám người Clotte đều hết nói nổi, thật sự không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ phút này như thế nào.
Bọn họ lại bị coi thành ảo giác!
Đây là có chuyện gì!
“Ha ha ha…” Lâm Sơ Hạ ôm bụng cười lăn lộn, nước mắt đều sắp chảy xuống, bám lấy Vương Đằng nói: “Ngại quá, ta thật sự không nhịn được, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi, không cần phải để ý đến ta.”
“…”
Đám người Augus nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, mặc dù trong lòng không tin, nhưng giờ phút này đều không khỏi dao động.