Trái tim của Vương Đằng tên này hơi đen!
Thoáng chốc, đám người Sanlo, Clotte đã được dẫn ra.
Khi ở Địa tinh những võ giả liên bang Aurant này đã từng bị diễu phố thị chúng một lần, trên người đều là mấy thứ trứng gà, lá cải trắng nát vân vân, ngửi còn có mùi hôi chua.
Bọn họ nào đã từng bị nhục nhã như thế đâu, thật sự xấu hổ đến muốn chết đi.
Đáng tiếc, có thể đi đến một bước này đều là kẻ tiếc mạng, không ai tình nguyện đi tìm chết.
Cho nên bọn họ chịu đựng!
Chịu đựng nhục nhã…
Khi Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ đã không nhịn được bịt mũi lại, kinh ngạc nói: “Các vị không tắm rửa hả, Bertha ngươi cũng thật là, dù gì bọn họ cũng là cường giả đã ngoài cấp Vũ Trụ, cho dù là tù binh cũng phải tăng cao đãi ngộ chứ, chúng ta không thiếu chút nước ấy, về sau tranh thủ sửa lại.’
“… Dạ!” Bertha câm nín.
“…” Đám người lãnh tụ Võ đạo triệt để không nói được gì.
Quá độc ác!
Người ta đã thảm như vậy rồi, còn không buông tha cho, quả thật chính là rắc muối lên trên miệng vết thương mà.
Nhưng không có ai đồng tình với bọn họ cả, bởi vì đây là do bọn họ tự tìm.
Con người luôn phải vì chuyện mình đã làm mà trả giá thật nhiều.
Đám người Sanlo, Clotte thật sự xấu hổ và giận dữ muốn chết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, hận không thể róc xương lóc thịt, ăn sống nuốt tươi hắn.
“Đừng nhìn ta như vậy, người như ta đây vẫn còn có nhân tính, ngươi xem, các ngươi đều bị bắt làm tù binh, ta còn cố ý dẫn các ngươi đi ra xem pháo hoa.” Vương Đằng chỉ tới trước, cười hì hì nói.
Đám người Sanlo không nhịn được nhìn theo ngón tay hắn chỉ, đồng tử lập tức co rụt lại.
Rầm! Rầm! Rầm…
Từng ngọn lửa giống như đóa hoa nở rộ ra trong hư không tăm tối trước mắt, mà ở sau ngọn lửa kia rõ ràng chính là hành tinh Aurant bọn họ quen thuộc vô cùng.
“Có phải rất đẹp không?” Giọng nói của Vương Đằng vang lên bên tai bọn họ.
“Ngươi!” Sanlo quả thực không thể tin nổi, Vương Đằng lại thật sự đánh đến hành tinh Aurant.
Sao hắn dám chứ?
Lá gan thằng nhãi này lại lớn đến như vậy!
“Hình ảnh xinh đẹp như thế, vô cùng thích hợp đại đoàn viên.” Vương Đằng sờ cằm, đột nhiên lại nói.
Tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, hoàn toàn không biết hắn có ý gì?
Vương Đằng vung bàn tay lên, mấy bóng dáng xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngã ngồi trên đất.
Mấy người này có sắc mặt tái nhợt, thần thái uể oải, chậm rãi mở to mắt, giống như còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Vương Đằng!” Một thanh niên có mái tóc màu vàng trong đó vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng, nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
Hắn chính là thiên kiêu Augus của tinh hệ Thương Lang trong liên bang Aurant, lại bị một võ giả tinh cầu thổ dân nhốt lâu như thế, thật sự nhục nhã vô cùng!
Đám người Catu, Pucklin, Rockins cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm Vương Đằng.
Những người này chắc chắn đều là thiên kiêu của liên bang Aurant trước kia đã đến Địa tinh tiến hành thử luyện.
Bọn họ rất muốn xông lên liều mạng với Vương Đằng, nhưng bọn họ giãy giụa trong mê cung tinh thần lâu như vậy, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, không rơi vào ngủ say là do Vương Đằng cố ý thả cho bọn họ một nước, không muốn khiến bọn họ không tỉnh lại được.
Bởi vì Vương Đằng muốn để cho những thiên kiêu này nhìn xem, liên bang Aurant bọn họ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, hiện giờ trở nên hèn mọn với không chịu nổi một kích ra sao khi ở trước mặt hắn.
Hơn nữa trong cơ thể bọn họ không còn dư thừa chút nguyên lực nào, sao có thể chống lại Vương Đằng được.
Vốn không làm được!
Cho nên chỉ có thể bất lực phẫn nộ mà thôi!
Đám người lãnh tụ Võ đạo thấy Vương Đằng lại thả những thiên kiêu của liên bang Aurant này ra ngoài, sắc mặt lập tức cổ quái.
Đây rõ là… quá xấu!
“Ha ha, các vị đã lâu không gặp!” Vương Đằng vẫy tay với bọn họ, cười hì hì nói.
“…” Mọi người.
Vương Đằng này thật sự là ma quỷ.!
Bọn họ đã biết được mục đích của hắn, vào lúc này thả những thiên kiêu của liên bang Aurant ra hoàn toàn chính là giết người không dao!
Đáng tiếc đám người Augus còn không tự biết.
Những đứa bé đáng thương này!
“Vương Đằng, ngươi giam giữ chúng ta, liên bang Aurant sẽ không bỏ qua cho ngươi, tháp Thánh Tinh cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Địa tinh các ngươi sẽ bị hủy diệt.” Rockins oán độc nói.
“…” Sanlo.
“…” Đám người Clotte.
“Nếu như thổ dân lại không có giác ngộ của thổ dân, thì cách cái chết không còn xa nữa!”
“Liên bang Aurant ta, đâu phải ngươi một thổ dân của tinh cầu lạc hậu có thể trêu chọc được.”
“Đồ khốn nạn! Khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt, hiện giờ thả chúng ta ra.”
…
Hai người Augus, Rockins cao ngạo nhất, có lẽ bị nhốt lâu, vừa thả ra đã ngươi một câu ta một câu chửi ầm ĩ lên, để phát tiết lửa giận ở trong lòng bọn họ.
Tuy rằng hai người Catu và Pucklin có vẻ mặt khó coi, trong lòng cũng phẫn nộ, nhưng không chửi bậy, mà quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Kết quả bọn họ phát hiện không khí hình như thật quỷ dị!
Hơn nữa bọn họ còn nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc ở trong đám người.
Viện trưởng Sanlo, trấn thủ Clotte, Manka, Thanh Luân, Auston, Oliver, Claude… đều là nhân vật cấp đại lão của liên bang Aurant, có vài người càng là bậc bề trên cùng tộc với bọn họ.
Catu và Pucklin trừng lớn mắt, hơi hé miệng.
Bọn họ không nhịn được hoài nghi rằng đây có phải là tinh thần huyễn thuật Vương Đằng đang gây ra cho bọn họ không? Khiến cho bọn họ nhìn thấy người mình muốn nhìn thấy nhất.
Nhưng mà sao nhìn những đại lão hoặc bậc bề trên này lại có vẻ hơi… chật vật vậy?
Không, phải là thật chật vật!
Giống như được vớt ra từ dưới hố phân vậy.
Nói như vậy thật có lỗi với các vị đại lão và bậc bề trên, nhưng bọn họ thật sự không thể nghĩ ra được hình dung nào chuẩn xác hơn nữa.
Thêm với sắc mặt của bọn họ cũng vô cùng khó coi, xanh mét, tức giận, thậm chí còn hơi hổ thẹn… Tất cả cảm xúc đều được biểu hiện ở trên mặt vô cùng nhuần nhuyễn.
Thật sự quá thật!