Sanlo nhìn thấy cảnh này mà run rẩy khóe mắt.
Làm một viện trưởng, đối với người ngoài hắn có thể lạnh lùng hờ hững, nhưng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ khi thấy học sinh của mình tử vong.
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thủy x1000’
‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x80’
‘Ngộ tính cấp Hằng Tinh x110’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Thổ x1200’
‘Nguyên lực tinh thần hệ Mộc x1400’
‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x150’
...
Vương Đằng đi thẳng về phía trước, nhặt hết bong bóng thuộc tính rơi rải rác bên dưới lên, chẳng qua chỉ là võ giả cấp Hằng Tinh, giá trị thuộc tính cũng không coi là cao.
Hắn cũng không đi kiểm lại, trước tiên cứ hấp thu đã rồi nói sau.
Lúc trước bong bóng thuộc tính rơi từ ba người Tào Hoành Đồ cũng được hắn tích góp từng tí một, đợi đến khi kết thúc chuyến này rồi kiểm kê lại.
“Các vị thật là có dũng khí, Vương mỗ thật sự bội phục.” Vương Đằng khen ngợi nói.
“...” Mọi người.
Người này đang thêm dầu vào lửa sao.
Quả thực không phải là người mà!
Lời nói ra có thể làm người ta tức chết.
Đám người An LAn không khỏi mặc niệm cho học viện tháp Thánh Tinh này.
Học sinh của tháp Thánh Tinh càng tức giận hơn, hoàn toàn đánh mất đi lí trí, giận dữ xông lên.
Kết quả...
Càng lúc càng có nhiều học sinh tháp Thánh Tinh bị đánh chết, làm cho quảng trước đằng trước ngọn tháp cao lớn trở thành cảnh tượng máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang đầy đất, nhìn mà giật mình,
Những người không dám động thủ thì càng thêm kiêng dè sự tàn nhẫn của Vương Đằng.
Đây chắc chắn là một người ác độc!
Nói giết là giết, giống như cắt rau hẹ vậy, hoàn toàn không coi bọn họ ra gì.
Cho dù bọn họ đồng thời xông lên, cũng chỉ có thể chống cự được trong chốc lát, kết quả cũng sẽ không khác đi.
Đây hoàn toàn là hy sinh vô ích.
Tinh thần của mọi người tháp Thánh Tinh đều bị đánh tan, căn bản không có dũng khí đối địch với Vương Đằng.
Nhưng Vương Đằng lại không muốn bỏ qua cho bọn họ.
Nhiều người công cụ như vậy, không dùng thì thật đáng tiếc!
Vương Đằng lấy ra một cục gạch... à không đúng, là lấy ra Phiên Lôi ấn, dùng niệm lực tinh thần khống chế, ném vào trong đám người tháp Thánh Tinh phía trước.
Bọn họ không ra tay, Vương Đằng cũng lười đi giết bọn họ, nhưng mà lông dê thì không thể không bứt.
Thực lực của những học sinh tháp Thánh Tinh đều từ cấp Hằng Tinh trở xuống, nhưng nếu có thể được tháp Thánh Tinh nhận vào thì chắc chắn đều là những thiên tài có thiên phú top đầu của Liên bang Aurant.
Thế nên bong bóng thuộc tính của bọn họ vẫn rất có giá trị.
Bịch bịch bịch...
Lập tức, âm thanh trầm nặng vang vọng xung quanh.
Đám học sinh tháp Thánh Tinh lúc đầu còn chưa phản ứng được, đầu lập tức bị đập trúng, Phiên Lôi ấn bộc phát ra lực lượng lôi đình, làm cho bọn họ trải nghiệm niềm khoái cảm của sự độc đoán.
Ngay sau đó tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, thê thảm đau đớn.
“Không được trốn, ai trốn ta sẽ đánh người đó.” Vương Đằng hét lớn.
Bước chân những học sinh muốn phản kháng lập tức cứng lại, sắc mặt cực kì bứt rứt khó chịu, suýt chút nữa phun ra ngụm máu to.
Nhưng mà đứng trước mạng sống và tôn nghiêm, bọn họ đều nghe theo tiếng gọi của con tim lựa chọn mạng sống.
Sống không tốt sao?
Cần gì phải giống như những người bị giết trước đó xông lên tìm chết.
Bịch bịch bịch bịch...
Bốp bốp bốp…
A...
Ba loại âm thanh khác nhau vang lên đầy nhịp nhàng, quanh quẩn trên quảng trường tháp Thánh Tinh, liên miên không dứt, tựa như đang trình diễn một khúc nhạc tuyệt đẹp.
Song không có bất kì ai đắm chìm trong bản nhạc này.
Đây không phải là bản nhạc tuyệt đẹp gì cả, mà rõ ràng là bài ca của ác ma đó.
Khóe miệng đám người lãnh tụ võ đạo mấp máy, có chút không đành lòng nhìn thẳng.
Vương Đằng này luôn có đam mê kì quái kì lạ, thật sự là hơi mất mặt nha.
Bọn họ không nhịn được cách Vương Đằng xa hơn chút, sợ mình cũng bị lây cái phong cách kì quái này.
Cứ như thế, học sinh tháp Thánh Tinh lần lượt ngã xuống, đầu sưng gấp đôi, sắc mặt cháy đen, mái tóc dựng ngược lên, dáng vẻ cực kì đáng thương.
Những người tháp Thánh Tinh còn lại đều sợ hãi nhìn Vương Đằng, run lẩy bẩy, nội tâm tràn đầy hoảng sợ.
Ma quỷ!
Hắn chính là ma quỷ!
Không được qua đây...
“Đủ rồi!” Sanlo nhìn không nổi nữa, đột nhiên lạnh lùng quát.
“Viện trưởng Sanlo đau lòng sao?” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn nói.
“Ngươi không phải là muốn bảo vật của tháp Thánh Tinh của ta sao, ta đưa cho ngươi.” Vẻ mặt Sanlo không hề thay đổi nói.
“Vậy thì tốt.”
Vương Đằng nở nụ cười, cũng không làm khó những đệ tử tháp Thánh Tinh nữa, dù sao lấy được bao nhiêu thì cũng lấy rồi, còn dư lại một chút cũng không sao hết.
Dưới sự chỉ dẫn của Sanlo, mọi người bước vào trong tòa tháp cao!
Bọn họ trực tiếp đi tới tầng chín mươi chín, những căn phòng trông như mật thất hiện ra trước mắt, bên trong phòng đều vô cùng khổng lồ.
Mỗi phòng đều bày biện những vật phẩm khác nhau, như binh khí, linh dược, đan dược, khoáng thạch, chiến giáp, nguyên thạch,..v.v... Có thể nói là cần cái gì thì có cái đó, rực rỡ đủ loại.
“Đây...” Mọi người từ Địa tinh nhìn thấy mà hoa cả mắt, theo bản năng nuốt một nước miếng.
“Thật nhiều bảo bối!” Hai mắt Lâm Sơ Hạ sáng lấp lánh.
“Đây chính là nội tình của tháp Thánh Tinh ư, e rằng những bảo bối này còn đáng giá hơn cả Địa tinh ý chứ.” Lãnh tụ võ đạo không khỏi kinh ngạc nói.
“Điều đó là đương nhiên, những món đồ này có thể mua được mấy chục hành tinh có sự sống như Địa tinh đó.” Viên Cổn Cổn cười cười, nói tiếp: “Vương Đằng, cộng dồn những thứ này lại, bước đầu thống kê ít nhất có bảy, tám trăm ngươi đồng Vũ Trụ.”
“Mấy chục hành tinh!” Mọi người từ Địa tinh lập tức nghẹn họng.
Trời ơi!
Đây là khái niệm gì?
Bọn họ quả thực không dám tưởng tượng!
Đặc biệt là các nguyên thủ quốc gia, cảm giác mình theo Vương Đằng đi ra ngoài một chuyến thật sự được mở mang kiến thức.
Xem ra kiên trì khái niệm của quốc gia đã hoàn toàn không còn cần thiết nữa, dưới hoàn cảnh lớn như vậy, các quốc gia trên Địa tinh của bọn họ nhỏ bé đến mức nào.
“Được nha, không nghĩ tới chỉ một tháp Thánh Tinh đã có nhiều đồ tốt như thế.” Vương Đằng quét mắt liếc nhìn một cái, cũng khá kinh ngạc.