Mặc dù dựa vào thân phận của hắn, những thứ đồ này cũng không đến nỗi khiến hắn thất thố, nhưng giá trị của chúng thật sự không nhỏ, võ giả cấp Vực Chủ bình thường cũng không có nhiều tài sản như vậy.
Mặt Sanlo đen lại, không nói một lời.
Những thứ này đều do tháp Thánh Tinh tích lũy nhiều năm, là thành quả nỗ lực nhiều năm của các học viên, nhưng giờ lại hời cho tên thổ dân Vương Đằng này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Sanlo rỉ máu.
Nhưng hắn không thể không làm như vậy, nếu không làm như vậy, bọn họ căn bản không thể nào đuổi Vương Đằng đi được.
Hắn giờ chỉ hi vọng Vương Đằng lấy được đồ rồi, tâm trạng vui vẻ hơn, có thể tha cho tháp Thánh Tinh.
“Lấy hết đi.” Vương Đằng phân phó.
“Vâng.” Hai người Bertha và Hardy đang nhìn hoa cả mặt, nghe thấy vậy vội đáp lời.
Chưa đầy một lát, tất cả đồ đều bị lấy đi, không để lại cho tháp Thánh Tinh bất cứ thứ gì.
Thấy vậy, cơ mặt Sanlo không nhịn được run rẩy.
“Được rồi chứ, tất cả bảo vật của tháp Thánh Tinh đều đặt ở đây, bây giờ coi như là bồi thường cho ngươi, ta và ngươi coi như xóa nợ, được không?” Ánh mắt Sanlo chợt lóe, nói.
“Ngươi có phải là nghĩ quá nhiều rồi không.” Vương Đằng kinh ngạc nhìn hắn: “Những thứ này rõ ràng là chiến lợi phẩm của ta, có liên quan gì tới ngươi chứ?”
“...” Sanlo.
“Đồ ngươi cũng cầm rồi, còn muốn thế nào nữa?” Sanlo cực kì uất ức, hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nói tiếp.
“Giết người thì đền mạng!” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Ngươi!” Sanlo thay đổi sắc mặt: “Ngươi dám giết ta?”
“Sao ta lại không dám?” Vương Đằng nói.
“Giết ta không có lợi cho ngươi, ngươi cho rằng tháp Thánh Tinh của ta đừng sừng sững nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có chút nội tình nào sao?”
“Ta còn có nhiều học sinh, thiên phú không yếu, hiện nay đều nhậm chức trong các thế lực lớn trong vũ trụ, tồn tại lớn như ngân hàng vũ trụ đệ nhất.”
“Năng lượng của bọn hắn, mặc dù ngươi có là Nam Tước cuẩ đế quốc Đại Càn, cũng phải cân nhắc cho kĩ.”
“Hiện tại, ngươi chắc chắn muốn giết ta sao?” Sanlo lạnh lùng nói.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ sợ sao?” Vương Đằng mặt không chút thay đổi nói ra.
Sanlo và Vương Đằng nhìn nhau, muốn nhìn thấy sự chùn bước trong ánh mắt Vương Đằng, đáng tiếc không hề có, điều này làm sắc mặt hắn càng khó coi.
Thằng nhóc này chẳng lẽ là kẻ đầu đất sao?!
Đây cũng là điểm hắn lo lắng nhất, nếu Vương Đằng cố ý muốn giết hắn, hắn cũng không còn cách nào.
Nhưng hắn cũng không muốn chết!
Ôi thật đau trứng.
Vương Đằng khinh thường cười một tiếng, đang muốn rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn khởi động đôi mắt Nguyên Chất nhìn bốn phía xung quanh.
Không phải cứ Sanlo nói thế nào thì tin thế đó được, lỡ bị lừa thì phải làm sao.
Cái nhìn này, hắn phát hiện vách tường bốn phía xung quanh cũng không có lớp cách tầng, đang định bỏ cuộc, vừa mới ngước mắt nhìn thoáng qua bên trên, hai mắt hắn chợt sáng ngời.
Chỉ thấy không gian phía trên trần nhà, hơn mười mấy ánh hào quang dày đặc đập vào mắt hắn.
“Mẹ kiếp, suýt nữa thì bị lão già này lừa.” Vương Đằng thầm mắng trong lòng, nhìn sang Sanlo, sắc mặt thành màu đen, nói: “ Viện trưởng Sanlo, ngươi có phải rất đắc ý hay không?”
“Ta không hiểu ngươi nói gi?” Sanlo thấy ánh mắt của hắn, trong lòng hắn lập tức thấy bồn chồn.
“Không thừa nhận cũng không sao, dù sao cái gì là của ta thì cũng chạy không thoát đâu.” Vương Đằng cười khinh miệt, rồi sau đó đi xung quanh một vòng trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, rồi dừng lại trong một chỗ đất trống.
“Ngươi định làm gì?” An Lan không nhịn được hỏi lại.
“Lão già này không thành thật, làm động tác giả lừa ta một vố, đồ tốt đều nằm ở phía trên.” Vương Đằng thuận miệng nói một câu, rồi sau đó đấm một quyền lên phía trên.
Ầm!
Trần nhà không biết làm bằng chất liệu gì chỉ rung lên một cái, thế nhưng lại không có hư tổn gì, ngay cả khe nứt cũng không xuất hiện luôn.
“Ồ, có một vài món đồ này!” Vương Đằng không nhịn được nói nhỏ.
Sanlo thấy cảnh này, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Để ta tới thử.” An Lan đi tới, tay khẽ vung lên, hộp Thiên Cơ tổ hợp thành một binh khí hình mũi khoan, dưới sự khống chế của niệm lực tinh thần nó xoay tròn với tốc độ cao, khoan lên phía bên trên.
Uỳnh uỳnh!
Trần nhà đột nhiên sáng lên ánh hào quang, sau đó một pháp trận hình tròn hiện ra, ngăn lại công kích của hộp Thiên Cơ.
“Bây giờ ta đã tin phía trên chắc chắn có đồ tốt rồi.” An Lan quay đầu lại nói.
“Còn phải nói.” Vương Đằng liếc mắt, hỏi lại: “Ngươi có được không đấy?”
“Xoay cho ta!” An Lan bị khơi dậy lòng hiếu thắng, cũng không trả lời, chỉ là gia tăng thêm niệm lực tinh thần, khống chế binh khí hình mũi khoan xoay càng mạnh hơn.
Uỳnh uỳnh!
Trận pháp trên trần nhà rung động kịch liệt, bùng nổ ra ánh hào quang chói mắt...
Trận pháp rung chuyển dữ dội, vài phút trôi qua, lại không hề xuất hiện bất kỳ dấu hiệu tổn hại nào.
“Mẹ kiếp!” An Lan không khỏi văng tục, mặt mày đen thui: “Đây mà là phá trận pháp gì chứ, là mai rùa thì có!”
Vẻ mặt Sanlo vẫn điềm nhiên, trong ánh mắt lộ ra chút khinh thường.
Trận pháp này là trận pháp phòng ngự cao nhất, cấp Vực Chủ chắc chắn không tài nào phá nổi.
“Ánh mắt gì thế kia?” An Lan cảm giác bản thân đã bị xúc phạm, hắn bất mãn liếc lại.
“Ha ha.” Sanlo cười giễu một tiếng.
“Thật ra không cần dùng quá sức như thế đâu.” Nét mặt Vương Đằng hơi là lạ, hắn đi vòng quanh căn phòng một lần nữa, liên tục đánh nguyên lực về phía trần nhà, bước chân vẫn không hề dừng lại.
Lúc hắn quay lại vị trí ban đầu, thì đột nhiên trận pháp phòng ngự bừng lên luồng sáng vô cùng chói mắt, nhưng sau đó nhanh chóng mờ đi hệt như hoàn toàn khép kín.
Bùm một tiếng!
Cửa đã được mở ra.
Cả người Sanlo sửng sốt ngây đơ, chỉ có thể đứng ngây ra đó nhìn trận pháp đã bị phá.
Trận pháp phòng ngự mạnh mẽ như thế, lại bị Vương Đằng phá vỡ, hơn nữa còn phá bằng cách nhẹ nhàng như vậy nữa.
Thật hay đùa đây?
[○?`Д′?○]
“Sao ngươi không nói sớm?”An Lan tức muốn hộc máu.
“Ờm thì, do ta thấy ngươi đang chơi vui đó, không nỡ làm phiền ngươi.” Vương Đằng nói.
“Ta! #@¥%...” An Lan như sắp bùng nổ tới nơi.