Hắn cảm thấy vừa rồi hắn cứ như thằng ngốc ấy.
Tên chết băm này!
Rõ ràng là hắn có cách thế mà không chịu nói sớm, đứng đợi đến lúc bất lực bó tay luôn mới chịu ra tay.
Đừng có ác với nhau thế chứ.
Tức á!
“Sao ngươi có thể phá được trận pháp?” Sắc mặt Sanlo lúc này vô cùng u ám, hắn vẫn không thể nào tin nổi mà lên tiếng hỏi.
“Haha, ngơ rồi chứ gì, hắn là Tông sư phù văn, trận pháp này của ngươi không cản được hắn đâu.” Viên Cổn Cổn cười hì hì nói lời mỉa mai.
“Tông sư phù văn!” Vẻ không thể tưởng tượng được trong mắt Sanlo càng thêm rõ rệt, hắn kinh ngạc nhìn Vương Đằng dù thế nào đi nữa hắn cũng không thể nào ngờ được người thanh niên này lại là một Tông sư.
Hắn mới bao nhiêu chứ?
Theo tư liệu mà trước đây họ thu thập được thì tuổi tác người thanh niên này cũng không quá hai mươi.
Những nhân vật cấp Tông sư có người nào mà không trên trăm tuổi, một thanh niên chạc khoảng hai mươi lại mạnh miệng nói với hắn bản thân người kia là Tông sư, tưởng hắn ba tuổi hay gì?
“Nghe này, ngươi đừng có dùng sức tưởng tượng hạn hẹp của ngươi để suy đoán về cảnh giới của ta, nhớ nhé!” Vương Đằng chân thành khuyên bảo.
“...”
Mẹ nó, còn dám nói sức tưởng tượng của hắn hạn hẹp!
Sanlo cảm thấy hắn đang bị xúc phạm hơn bao giờ hết!
Suýt chút nữa là phun cả máu ra ngoài, cảm giác tởm lợm như thể ăn phải một đống phân.
Sắc mặt của đám người An Lan và Viên Cổn Cổn đều có vẻ kỳ lạ, thật ra họ biết chắc có lẽ Vương Đằng đang định để Sanlo tởm đến buồn nôn chết luôn, chứ không phải chỉ để làm màu thôi.
Nhưng mà như vậy sao thấy hơi nhục nhục!
Vương Đằng chọc Sanlo một lúc thì không thèm để ý đến hắn nữa, sau đó hắn nâng người nhảy lên cửa vào vừa xuất hiện bên trên.
Mấy người bọn An Lan cũng nhảy lên theo, bọn họ cũng đang rất tò mò muốn xem coi bên trên rốt cuộc có được món đồ tốt gì? Mà phải che che giấu giấu.
Mọi người vừa bước vào không gian phía thì lập tức phát hiện diện tích bên trong không hề thua kém ở dưới là bao, có đủ loại bảo vật, nhưng phẩm cấp cao hơn bên dưới nhiều.
“Cất giấu cũng nhiều quá đó chứ!” Vương Đằng nhìn sang Sanlo, cười nhạo một phen.
“...” Mặt mày Sanlo đã khó coi đến độ không thể khó coi hơn, vừa nghe Vương Đằng nói thế chỉ hận bản thân không thể xông lên liều mạng với hắn luôn.
Tiếc là, chỉ có thể tự xả giận trong lòng!
Vương Đằng cười xấu xa, cũng không tiếp tục đâm chọt Sanlo nữa, hắn vừa nhàn rỗi đi dạo một vòng vừa đánh giá các món bảo vật xung quanh.
Lúc hắn kiểm tra bằng ‘đôi mắt Nguyên Chất’ thì phát hiện ra mấy chỗ có ánh sáng nguyên lực rất đậm, còn đậm hơn nhiều so với những bảo vật khác.
Những bảo vật thế này cần phải đặc biệt chú ý.
Đầu tiên, hắn bước lại trước một ngọn linh thảo đỏ tươi được ngọc thạch che lại, do bị ngọc thạch ngăn trở hơn nữa trên mặt ngọc còn khắc phù văn nên dấu vết của linh vật mới có thể bị che giấu kỹ như vậy.
Nhưng mà Vương Đằng vừa liếc mắt đã biết nó không phải người… lộn, liếc mắt là biết nó không phải một ngọn cỏ tầm thường!
Số linh thảo này có tầm chừng ba cây, được xếp ngay ngắn trong hộp ngọc, trong suốt như pha lê, hệt như thể chúng được khác từ những viên thủy tinh màu đỏ thẫm vậy.
“Đây là… cỏ Linh Huyết Xích Tinh!” Viên Cổn Cổn đang ngồi xếp bằng trên vai Vương Đằng, nó ngạc nhiên nói.
“Cỏ Linh Huyết Xích Tinh!” Vương Đằng ngây ra một lúc rồi gật đầu nói: “Tên tới tận năm chữ, quả nhiên không tầm thường!”
“...” Viên Cổn Cổn.
Con mẹ nó, mạch não của tên này hệt như thần luôn á!
Nó không tài nào hiểu được sao có thể đoán giá trị của một ngọn linh thảo qua độ dài tên của nó dài hay ngắn vậy được luôn.
“Khụ khụ, ngươi nói tiếp đi.” Vương Đằng giả bộ ho khan một tiếng rồi nói.
Thân là một Tông sư luyện đan thế mà hắn lại không hề biết đến loại cỏ Linh Huyết Xích Tinh này thì có thể thấy đây ắt hẳn là một loài linh thảo khá hiếm gặp.
Cũng may là còn được kho dữ liệu khủng như Viên Cổn Cổn, để nó làm người thuyết trình kịp thời bổ sung kiến thức cho hắn.
“Đây là một loài linh thảo hiếm, nó có thể tinh lọc huyết mạch, nâng cao thiên phú tinh thú!” Viên Cổn Cổn liếc mắt một cái rồi nói ngắn gọn.
“Tinh lọc huyết mạch và nâng cao thiên phú tinh thú!” Vương Đằng hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ tác dụng của loại linh thảo này lại mạnh đến như vậy.
Đây không phải là việc mà những linh vật bình thường khác có thể làm được!
Theo lẽ thường thì thiên phú và máu là bẩm sinh mà có, rất khó cải thiện, nếu không phải thế linh thú cũng chẳng bị kẹt mãi ở cảnh giới thấp không thể nào đột phá được.
Máu và thiên phú là yếu tố lớn nhất hạn chế sự phát triển của chúng.
Cũng giống như Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt, nếu không phải nhờ Vương Đằng cung cấp tài nguyên cho chúng nó, để chúng nó phát triển.
E là ngay cả việc đột phá cấp Vương với tụi nó cũng là việc khó như lên trời.
Tất nhiên là mấy ngọn dị hỏa thiên địa cũng đóng góp một phần rất quan trọng trong đó.
Cũng may mà bọn nó thuộc tinh thú hệ Hỏa mới có thể xảy ra biến dị nhờ sự xúc tác của dị hỏa thiên địa, thiên phú cũng được nâng lên.
Chỉ có thể nói, làm linh sủng cho hắn, hai nhóc Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt đã hời lớn.
Xem đi, giờ ngọn cỏ Linh Huyết Xích Tinh này cũng đã thuộc về bọn nó rồi đó!
Vương Đằng đảo mắt sau đó lập tức kêu Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt ra.
Trong chuyến đi đến Hỏa Hà giới, thực lực của hai con linh sủng này cũng đã tăng lên không ít, đặc biệt là sau khi Vương Đằng có được lửa Vạn Thú Chân Linh.
Bây giờ ngày nào tụi nó cũng được tắm táp trong lửa Vạn Thú Chân Linh, tốc độ tu luyện ngày càng tăng lên.
Hiện tại Tiểu Bạch đã tăng lên cấp Vương tầng bảy, Thiết Giáp Viêm Hạt cũng đã đạt đến cấp Vương tầng sáu, bộ dạng đang cố gắng đuổi theo sát nút.
Thiết Giáp Viêm Hạt rất ghim chuyện Tiểu Bạch vượt qua nó, vì vậy gần đây nó vẫn luôn đang trong trạng thái điên cuồng tu luyện, tiến độ cũng khá khả quan.