Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1512 - Chương 1512. Con Mẹ Nó, Mạch Não Của Tên Tiểu Tử Này Hệt Như Thần Luôn! (2)

Chương 1512. Con mẹ nó, mạch não của tên tiểu tử này hệt như thần luôn! (2)
Chương 1512. Con mẹ nó, mạch não của tên tiểu tử này hệt như thần luôn! (2)

Theo đà thực lực ngày một tăng lên, thể hình của hai con linh sủng này cũng càng ngày càng to lớn, chúng vừa xuất hiện đã chen chật kín xung quanh.

May mà bọn nó không có mang dòng máu của cự thú Tinh Không, nếu không chỉ cấp Vương thôi là bọn nó đã có thể lớn đến độ bằng cả một tinh cầu luôn rồi.

“Chủ nhân, ngươi kiếm bọn ta làm chi đấy?” Thiết Giáp Viêm Hạt vừa nhìn thấy Vương Đằng đã bắt đầu nịnh nọt hỏi.

“Cạc cạc.” Tiểu Bạch cũng nhanh nhảu tranh nhau gọi.

“Cho các ngươi xem này tốt lắm nè.” Vương Đằng chỉ chỉ về phía cỏ Linh Huyết Xích Tinh trước mặt, cười nói.

Mắt hai con linh sủng lập tức sáng bừng, sự tò mò bị khơi dậy, chúng nó muốn nhìn xem có thứ gì tốt.

Mỗi lần Vương Đằng nói như thế đều chưa từng làm tụi nó thất vọng.

Nên là lần này chắc cũng không ngoại lệ đâu.

Nhưng do có phù văn trên ngọc thạch ngăn trở nên bọn nó vẫn chưa phát hiện ra chỗ đặc biệt của cỏ Linh Huyết Xích Tinh.

“Đây là gì thế?” Thiết Giáp Viêm Hạt tò mò hỏi.

“Đây là cỏ Linh Huyết Xích Tinh, nó có thể cải thiện huyết mạch và thiên phú của các ngươi đấy.” Vương Đằng vừa học được là áp dụng ngay, hắn nói cho hai con linh sủng nghe. 

“Cải thiện huyết mạch và thiên phú sao!” 

“Cạc cạc.”

Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch bỗng trở nên hào hứng.

Những thứ huyền diệu không thể giải thích được như huyết mạch và thiên phú thực sự là một chướng ngại rất lớn với bọn nó, hiện giờ khi thực lực tăng đến cấp Vương bọn nó càng cảm nhận được tính hạn chế của huyết mạch và thiên phú hơn nữa.

Nếu cứ như vậy, đợi đến sau khi bọn nó đến cấp Hoàng, tốc độ tu luyện sẽ càng bị kéo chậm lại, cũng có thể sẽ không tăng lên được nữa. 

Ngay cả khi có sự giúp đỡ của ngọn lửa Vạn Thú Chân Linh thì nhiều lắm cũng chỉ duy trì được tốc độ như hiện tại mà thôi.

“Đừng gấp! Từ từ!” Viên Cổn Cổn vội nói.

“Sao thế?” Vương Đằng đang định lấy cỏ Linh Huyết Xích Tinh đưa cho hai tụi nó ăn, khi nghe thấy lời này không khỏi ngạc nhiên.

“Ngươi bị ngu hả, loại cỏ Linh Huyết Xích Tinh này phải luyện thành đan dược mới có thể phát huy tác dụng tối đa, ngươi cho tụi nó ăn không như vậy chẳng phải lãng phí lắm à? Chỉ có tinh thú mới làm vậy thôi, hiểu không.” Viên Cổn Cổn tức giận tuôn một tràng.

“...” Thiết Giáp Viêm Hạt.

“...” Tiểu Bạch.

Hai con linh sủng cảm thấy bản thân tụi nó bị tổn thương nghiêm trọng!

“Khụ khụ.” Vương Đằng cũng có chút xấu hổ, nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà ta cũng không biết phương pháp luyện thế nào, cũng vô ích thôi.”

“Ngươi không biết, thì không biết đi hỏi liên minh Phó Chức Nghiệp à? Chỗ đó chắc chắn có Luyện đan sư biết.” Viên Cổn Cổn tức giận rít từng chữ.

“Ò, cũng có lý!” Vương Đằng vuốt cằm rồi quay sang nói với hai con linh sủng:  “Nếu đã thế thì các ngươi đến từ chỗ nào giờ quay về chỗ đấy đi, nhanh lên!”

Tiểu Bạch: o(╯□╰)o

Thiết Giáp Viêm Hạt: o(╯□╰)o

Gặp phải một chủ nhân không đáng tin là trải nghiệm thế nào.

Bọn nó cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc.

Nhìn cỏ Linh Huyết Xích Tinh hấp dẫn như vậy mà không ăn được, trong lòng bọn nó hệt như con vô số con kiến đang bò, khó chịu vô cùng!

Thế này chẳng thà không biết còn hơn.

Vương Đằng cũng thấy hơi tội lỗi, hắn thu lại hai con linh sủng đang chứa đầy oán hận kia đi, sau đó lại cẩn thận cất cỏ Linh Huyết Xích Tinh vào, tiếp tục đi loanh quanh.

Món bảo vật có ánh sáng mạnh mẽ thứ hai chính là… một miếng tinh cốt!

Khúc này chắc là chân đùi sau, to như cái chùy, bên trên phủ đầy phù văn màu bạc vô cùng huyền bí, ánh sáng luân chuyển, vô cùng kỳ ảo.

“Hửm?” Vương Đằng đến gần nhìn mới biết đây không phải là một khúc tinh cốt thuộc dạng tầm thường.

“Sao ta cứ có cảm giác miếng tinh cốt này…” Viên Cổn Cổn không nói nên lời, nó cũng cảm nhận được điều gì đó, nhưng mà không thể chắc chắn được. 

“Lực không gian!” Vương Đằng kinh ngạc thốt lên: “Thế mà lại là lực không gian!”

“Đến cả ngươi cũng nói thế rồi, vậy chắc không sai đâu.” Viên Cổn Cổn gật đầu đáp lại.

“Thật không ngờ mà, chỗ này của ngươi lại có tinh cốt ẩn chứa lực không gian!” Vương Đằng nhìn sang Sanlo, nói với vẻ vô cùng bất ngờ.

“Hừ!” Sanlo hừ lạnh một cái với Vương Đằng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện.

Hắn xót muốn chết, nhìn từng bảo vật lần lượt bị Vương Đằng cuỗm đi, trái tim hắn như bị cứa từng nhát từng nhát một, máu chảy đầm đìa, đau đến chết đi sống lại!

Khúc tinh cốt ẩn chứa lực không gian này là do hắn tình cờ có được, vốn là hắn định đợi đến khi bản thân đạt đến cấp Giới Chủ Hỏa Hà mới lấy ra dùng, giờ đã thành bọt nước!

“Ha ha ha!” Vương Đằng không nhịn được cười to.

Nhìn thấy dáng vẻ đau buồn, ấm ức của kẻ thù đã từng cao cao tại thượng khiến hắn càng thêm vui sướng.

Tâm trạng tuyệt vời khó tả! 

“Vừa hay miếng tinh cốt này rất hợp với ngươi.” An Lan cũng đi tới, cực kỳ hâm mộ mà nói với Vương Đằng.

Có được một miếng tinh cốt ẩn chứa lực không gian quả thực đúng là bảo vật trong số bảo vật, hiếm có, khó tìm.

Nếu để lộ ra ngoài, e là sẽ có không biết bao nhiêu cường giả cấp Giới Chủ Hỏa Hà chạy đến tranh đoạt.

Bởi vì cường giả cấp Giới Chủ đã có thể bắt đầu vận dụng lực không gian.

Bọn họ không phải là những người có thiên phú về không gian, nhưng họ có thể chạm ngưỡng không gian bằng thực lực hùng mạnh.

“Có thể dùng nó để luyện tạo binh khí, mà tốt nhất là luyện binh khí niệm lực.” Viên Cổn Cổn nói.

“Rất hợp ý ta.” Vương Đằng gật đầu, ánh mắt hắn đảo sang một cái hộp khác bên cạnh khúc tinh cốt.

Luồng ánh sáng thứ ba nằm ngay bên trong đấy.

Vương Đằng nhìn thấy nó được đặt chung một chỗ với tinh cốt thì đã có suy đoán trong lòng, nên lập tức mở ra xem.

Quả nhiên có một viên tinh hạch xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Cả viên tinh hạch được phủ một màu trắng bạc, phía trên cũng có một lớp phù văn thần bí, ở giữa lưu quang dường như có một sức mạnh kỳ dị đang không ngừng trào dâng.

“Tinh hạch ẩn chứa lực không gian!” Viên Cổn Cổn rít một hơi rồi nói: “Xem ra nó với miếng tinh cốt lúc nãy là của cùng một con tinh thú!”

Hết chương 1512.
Bình Luận (0)
Comment