Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1513 - Chương 1513. Hoàng Tuyền Nhược Thủy!

Chương 1513. Hoàng Tuyền Nhược Thủy!
Chương 1513. Hoàng Tuyền Nhược Thủy!

“Có được viên tinh hạch này rồi thì việc luyện tạo binh khí càng hoàn hảo hơn nữa.” Vương Đằng cười nói, sau đó cất nó đi.

“Tên tiểu tử nhà ngươi may mắn ghê đấy!” Viên Cổn Cổn lắc đầu, thúc giục: “Mau nhìn xem còn món đồ nào tốt nữa không, lúc trước còn nghĩ rằng chỉ là một quốc gia có nền văn minh thấp trong vũ trụ, ai ngờ lại có nhiều thứ tốt thế này, làm cho sự tò mò trong ta trỗi dậy luôn này.”

Vương Đằng gật đầu rồi bước đến trước một bảo vật phát ra ánh sáng nồng đậm thứ tư, có điều là món đồ lần này không làm bọn họ ngạc nhiên lắm, bởi vì đây chỉ là một khối khoáng thạch khổng lồ, mặc dù nó cũng rất trân quý, nhưng cũng không phải là một vật gì quá quý hiếm, chỉ cần có tiền thì có thể mua được.

“Huyền Thiết Mẫu khoáng, loại khoáng thạch này có trong rất nhiều loại binh khí, nhưng mà mẫu khoáng thì cũng quý lắm đó.” Viên Cổn Cổn cất lời.

Vương Đằng cũng biết vậy nên gật đầu rồi cất nó luôn.

Cái thứ năm, thứ sáu đến thứ bảy…

Vương Đằng nhìn khắp một lượt, phía trên căn phòng cất giấu bảo vật này có rất nhiều thứ hay ho, nhưng Vương Đằng lại có thể chuẩn xác tìm ra được những món có giá trị nhất trong số đó.

Điều này làm cho Sanlo hoàn toàn chết tâm.

Hắn hy vọng Vương Đằng nhìn nhầm rồi lướt qua, nhưng điều đó sao có thể chứ!

Ánh mắt của tên tiểu tử này quá ác chiến, không có bảo vật nào có thể qua được mắt hắn.

Chẳng bao lâu sau, Vương Đằng đã tìm đến món bảo vật cuối cùng.

Đây là một cái thùng được làm từ một loại gỗ màu xanh, cao bằng nửa thân người, một người ôm không xuể, dường như bên trong đang chứa thứ gì đó.

“Mở ra nhìn coi.” Mắt Viên Cổn Cổn hiện rõ hai chữ tò mò, nó thúc giục.

Giấu món đồ gì đó bằng cách này thì có hơi kỳ lạ, không biết bên trong chứa đựng thứ gì đây?

Vương Đằng mở cái nắp đậy của thùng gỗ ra, lập tức nhìn thấy thứ nước màu xanh lam u ám đang khẽ sóng sánh bên trong thùng.

Vương Đằng và Viên Cổn Cổn đưa mắt nhìn nhau.

Bọn người An Lan, lãnh tụ võ đạo và những người khác đứng sau hắn cùng một vẻ hoang mang, hoàn toàn không biết đây là thứ gì?

“Đây là… một thùng nước hả?” An Lan hỏi với vẻ xoắn xuýt.

“Chắc… không phải là thùng nước bình thường đâu chứ hả?” Vương Đằng nói một cách không chắc chắn.

“Vớ vẩn!” Viên Cổn Cổn liếc xéo hắn một cái.

Vương Đằng cũng không thèm để ý, hắn tiến lên vài bước, mở ‘đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn vào trong thùng nước.

“Thùng nước này không phản chiếu được bóng, nên không nhìn được tình hình bên dưới đáy nước…” Viên Cổn Cổn sờ sờ cằm, rất lấy làm lạ, như thể đang cố suy nghĩ.

“Sao mấy người không hỏi hắn coi?” Đàm Đài Tuyền liếc mắt sang Sanlo, nàng nói.

“Viện trưởng Sanlo, ngươi mau phổ cập kiến thức đi nào.” Vương Đằng nói.

“Không biết.” Sanlo tất nhiên chẳng thèm cho hắn sắc mặt tốt, thẳng thừng hừ lạnh một tiếng.

“Biết ngay là ngươi không chịu phối hợp mà.” Vương Đằng thất vọng lắc đầu, sau đó đi qua chỗ Sanlo.

“Ngươi muốn làm gì?” Mắt Sanlo lóe lên, hắn nghiêm nghị nói.

Vương Đằng cười ha ha, sau đó trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn, trong con ngươi lóe lên một tia đỏ tươi.

Hoặc tâm!

“Ngươi!” Vẻ mặt Sanlo lập tức thay đổi, tinh thần đang điên cuồng dâng trào, cố gắng chống lại sự xâm nhập tinh thần của Vương Đằng.

Nhưng Vương Đằng đã có chuẩn bị kỹ càng, khi hắn mở kỹ năng ‘Hoặc tâm’ thì cũng đồng thời mở luôn ‘châm tinh thần’, mạnh mẽ đâm xuyên qua giữa hai đầu lông mày của Sanlo.

Oành!

“A!” Sanlo không kịp phòng bị, khiến cho tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, sắc mặt lúc này trở nên trắng bệch, đau đớn đến nổi không khỏi phát ra tiếng rên thảm thiết.

Kỹ năng ‘Hoặc tâm’ cũng nhân lúc này chui vào!

Ánh mắt Sanlo bỗng chốc trở nên mông lung, người khác hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Sanlo kêu một tiếng thảm thiết, rồi mất đi ý thức.

An Lan, lãnh tụ võ đạo và những người khác cũng kinh ngạc không thôi, cả đám đồng loạt quay sang nhìn Vương Đằng.  

Hắn làm gì rồi?

Vương Đằng không thèm ngó ngàng gì đến mọi người, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Sanlo, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cuộc thứ này là gì?”

“Hoàng Tuyền Nhược Thủy!” Giọng nói của Sanlo không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Hoàng Tuyền Nhược Thủy!!!”

Vương Đằng còn chưa kịp phản ứng lại, Viên Cổn Cổn đã bật thốt kêu lên.

“Ngươi biết đó là gì rồi hả?” Vương Đằng quay sang hỏi.

“Không ngờ lại là thứ này, Vương Đằng à, vận may của ngươi đúng là tốt đến mức phi lý.” Viên Cổn Cổn hít một hơi sâu, rồi làu bàu lầm bầm.

“Rốt cuộc là thứ gì mới được chứ? Ngươi mau nói coi!” Vương Đằng tức giận giục nó.

“Hoàng Tuyền Nhược Thủy là thứ có cùng cấp bậc với dị hỏa thiên địa và U Minh Hàn Băng của ngươi đấy.” Viên Cổn Cổn trầm giọng giải thích.

“Cùng cấp bậc với dị hỏa thiên địa!” Vương Đằng ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn thùng nước trước mặt: “Thứ này lại cùng cấp bậc với dị hỏa thiên địa hả?”

“Ừa!” Viên Cổn Cổn thấy bộ dáng ngốc nghếch hiện tại của hắn thì cười cười, gật đầu đáp lại.

“Nghe nói Hoàng Tuyền Nhược Thủy là một loại nước trời đất từ trong địa ngục hoàng tuyền chảy ra, đương nhiên đây cũng chỉ là dân gian lưu truyền mà thôi, hoàng tuyền địa ngục có tồn tại hay không thì e là đến những người trên cấp Bất Hủ cũng không thể biết được, nhưng hoàng tuyền vô cùng mạnh mẽ và quỷ dị lại không phải là giả, nó còn được cho là có thể hóa vạn vật, gần như không có gì là không hư tổn, không gì là không bị ăn mòn, chỉ cần nhỏ một giọt cũng đủ làm cho một cường giả cấp Vực Chủ tiêu tan không còn chút gì.” Viên Cổn Cổn nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.

“Có thể hóa vạn vật!” Vẻ mặt Vương Đằng hơi thay đổi, hắn hơi không tin mà hỏi lại: “Ngươi đùa ta à, sao có thể kinh khủng thế được?”

“Không tin thì ngươi lấy U Minh Hàn Băng ra thử đi, xem coi nó có thể tan chảy ngay lập tức không.” Viên Cổn Cổn giật dây cho hắn.

Vương Đằng liếc nó một cái, ngưng tụ ra một khối U Minh Hàn Băng, sau đó vứt vào bên trong Hoàng Tuyền Nhược Thủy.

Xèo!

Tiếng xèo xèo vang lên không ngừng, U Minh Hàn Băng nhanh chóng tan chảy trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Chuyện này!” Lãnh tụ võ đạo và những người khác kinh ngạc vô cùng, sau đó ồ ạt lui ra sau, không dám tiến lại gần.

Hết chương 1513.
Bình Luận (0)
Comment