Ngay cả An Lan cũng lộ vẻ sợ hãi, hắn biết sự độc đáo của khối Hàn Băng đó trong tay Vương Đằng, nhưng nó lại tan chảy nhanh chóng ngay khi vừa tiếp xúc với Nhược thủy hoàng tuyền, điều này thật quá đáng sợ!
Khó trách sao mà cường giả cấp Vực Chủ chỉ cần dính phải một giọt thôi đã tiêu tan hết thảy!
Chuyện thật như đùa!
Vương Đằng cũng trố mắt nhìn vào trong nước, khối U Minh Hàn Băng vừa nãy hắn vứt vào giờ chẳng còn chút gì.
Nhược thủy hoàng tuyền quả thật quỷ dị khó lường!
Vừa nãy quá trình U Minh Hàn Băng bị tan chảy không giống như việc nấu chảy bằng nhiệt độ cao mà như là một loại ăn mòn!
Hệt như thể bị phân rã cả ngoài lẫn trong!
Mặc dù sau khi không còn sự trợ lực của Vương Đằng thì uy lực của nó cũng giảm mạnh nhưng có thể tan chảy trong khoảng thời gian nhanh đến như vậy, điều này vẫn phải kể đến sự mạnh mẽ của Hoàng Tuyền Nhược Thủy.
Vương Đằng không tin, hắn lại lấy ra thêm một ngọn lửa Thanh Ngọc Lưu Ly tiếp tục quăng vào trong Nhược thủy hoàng tuyền.
Xèo xèo xèo…
Lần này, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly duy trì lâu hơn chút nhưng rất nhanh sau đó cũng bị Hoàng Tuyền Nhược Thủy ăn mòn rồi hoàn toàn bị dập tắt.
“Hoàng Tuyền Nhược Thủy đáng sợ thật đấy!” An Lan không khỏi thốt lên một câu cảm thán.
“Hoàng Tuyền Nhược Thủy này phải thu phục thế nào đây?” Vương Đằng hỏi Viên Cổn Cổn, mắt hắn sáng bừng như ánh đèn pha.
Đáng sợ như thế mới ngon chứ, Nhược thủy hoàng tuyền mạnh mẽ như vậy tất nhiên là để hắn sử dụng rồi.
“Nếu là người thường, việc thu phục Hoàng Tuyền Nhược Thủy chắc chắn vô cùng vất vả, nhưng với ngươi thì khác.” Viên Cổn Cổn cười đáp.
“Ý ngươi là dị hỏa thiên địa hả! ?” Mắt Vương Đằng sáng quắc, hắn lập tức hiểu ra.
“Đúng vậy, mặc dù Hoàng Tuyền Nhược Thủy được cho là có thể hóa được vạn vật nhưng mà trên thực tế thì cũng phải xét xem nó đang nằm trong tay ai, hiện giờ nó là vật vô chủ, mà ngươi lại có thể kiểm soát dị hỏa thiên địa nên tạm thời hoàn toàn có thể khống chế nó, sau đó nhân cơ hội để lại dấu ấn tinh thần của ngươi, khi đó Hoàng Tuyền Nhược Thủy sẽ mặc ngươi sử dụng.” Viên Cổn Cổn gật đầu tán thành.
“Biện pháp này cũng gần giống với cách thu phục dị hỏa thiên địa, ta có kinh nghiệm rồi.” Vương Đằng thoải mái nở nụ cười.
“Chứ còn gì nữa.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng có được Hoàng Tuyền Nhược Thủy, tâm trạng hắn giờ hệt như lên mây, không thể nào ghìm lại được nụ cười trên mặt.
“Hoàng Tuyền Nhược Thủy không những có khả năng ăn mòn vạn vật mà còn có khả năng không chịu tác dụng của lực đẩy, bất kể là người hay vật rớt vào trong đều sẽ bị nhấn chìm.” Viên Cổn Cổn nói tiếp.
“Còn có đặc tính này nữa à.” Vương Đằng càng thêm kinh ngạc, mắt hắn chợt lóe lên: “Thế nếu như vận dụng vào trong lĩnh vực thì chẳng phải sẽ mang đến hiệu quả không thể lường rồi sao.”
“Coi bộ ngươi đã nghĩ ra rồi.” Viên Cổn Cổn cười nói với hắn.
Vương Đằng không khỏi cảm khái những thay đổi của bản thân sau khi ngộ tính tăng đến cấp Vũ Trụ, giống như ý nghĩ xẹt qua vừa nãy, dường như là lúc nào cũng sẽ xuất hiện như thế, người khác chỉ cần nhắc một chút là hắn sẽ ngộ ra ngay.
Sau đó Vương Đằng lại hỏi Sanlo thêm mấy vấn đề nữa, moi móc hết mọi bí mật của tháp Thánh Tinh ra.
An Lan và những người khác không nói nên lời, trong lòng dâng lên từng cơn ớn lạnh.
Cũng không biết Vương Đằng làm được điều đó thế nào?
Nhưng mà biện pháp này quá đáng sợ rồi đó!
Lúc này, Sanlo tỉnh lại từ trong kỹ năng ‘Hoặc tâm’, hắn khiếp đảm nhìn Vương Đằng.
“Ôi chao, tỉnh rồi à!” Vương Đằng khá ngạc nhiên, vì thời gian đối phương tỉnh lại nhanh hơn hắn dự tính mấy giây.
“Ngươi đã làm gì ta?” Mặt mày Sanlo trở nên vô cùng khó coi, hắn hỏi Vương Đằng.
“Không có gì, chỉ hỏi ngươi mấy câu thôi.” Vương Đằng nói một cách thản nhiên, sau đó hắn cất Nhược thủy hoàng tuyền vào trong nhẫn không gian.
Mí mắt Sanlo run rẩy không ngừng.
Quá rõ rồi, cái gì Vương Đằng cũng biết hết rồi.
Không có bí mật nào của hắn có thể che giấu được trước năng lực này.
Hắn vừa nhớ đến cảm giác lúc nãy ý thức bị chi phối thì trong lòng không khỏi thấy sợ hãi.
“Đi, chỗ này hết giá trị rồi, chúng ta đi chỗ khác xem xem.” Vương Đằng cười tủm tỉm nói.
“...” Sắc mặt Sanlo như tối sầm lại.
Tên khốn kiếp này, định lật tung cả tháp Thánh Tinh lên mới vừa lòng đúng không!
Liên bang Aurant dù sao cũng là quốc gia nền văn minh vũ trụ.
Mỗi một quốc gia nền văn minh vũ trụ có lịch sử ít nhất đều lấy ngàn vạn năm để tính, nội tình thâm hậu, không phải đám người Vương Đằng có thể tưởng tượng nổi.
Mà tháp Thánh Tinh được thành lập vào thời kỳ đầu liên bang Aurant khai quốc, lịch sử này không thể ngắn hơn liên bang Aurant bao nhiêu.
Cho nên nội tình của tháp Thánh Tinh cũng thâm hậu vô cùng.
Bảo tàng trước đó chẳng qua chỉ là một trong số đó, sau đó Vương Đằng lại dẫn mọi người đi đến trước một cung điện cực lớn.
Khi nhìn thấy cung điện này, Sanlo thật sự muốn liều mạng với Vương Đằng.
Bởi vì đây là điện Tàng Công nơi cất chứa công pháp và chiến kỹ của tháp Thánh Tinh, tất cả công pháp với chiến kỹ của tháp Thánh Tinh đều ở trong đó.
Vương Đằng mang theo mọi người đứng ở trước đại điện, có hai võ giả cấp Vũ Trụ bay ra từ bên trong.
Nam là võ giả của tộc Hắc Lân, trên mặt mọc đầy vảy màu đen li ti, dáng người thấp bé.
Nữ lại là một võ giả Hồ tộc, nhưng đã tóc trắng xóa, không có vẻ quyến rũ của Hồ tộc, thoạt nhìn chỉ là một bà lão bình thường.
Bọn họ là người trông coi điện Tàng Công này, ru rú trong điện, rất ít lộ diện.
Nhưng mà hiện giờ điện Tàng Công gặp nạn lớn, bọn họ lại không thể không ra mặt.
“Viện trưởng!” Hai người nhìn thấy dáng vẻ của Sanlo, đã biết hắn bị giam cầm, sắc mặt hơi đổi.
“Các ngươi… tránh ra đi.” Sanlo lắc đầu nói.
“Chuyện này…” Hai người lập tức trở nên chần chừ, nếu như người nói chuyện không phải là viện trưởng của tháp Thánh Tinh, bọn họ đã sớm quát lại.
Phải biết rằng điện Tàng Công là nơi quan trọng nhất của tháp Thánh Tinh, đây là nội tình tích lũy sau vô số năm, nếu như có gì sơ suất, chỉ sợ tháp Thánh Tinh thật sự xong đời.