Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1518 - Chương 1518. Lãnh Chúa Của Ngân Hà!

Chương 1518. Lãnh chúa của Ngân Hà!
Chương 1518. Lãnh chúa của Ngân Hà!

“…” Người của liên bang Aurant cũng đầy bụng châm chọc, đáng tiếc lại đều không dám nói ra.

“Ta cho các ngươi thời gian hai tiếng, hai tiếng sau, giao tiền ở đây, tất cả giải tán đi.” Vương Đằng nhìn xem đồng hồ, cuối cùng gõ nhịp nói.

Người của liên bang Aurant đều có tâm tư, bất đắc dĩ tan đi, đều tự về gom góp tài chính.

Người của liên bang Aurant đi rồi, An Lan nhìn Vương Đằng hỏi: “Ngươi kêu bọn họ chuẩn bị nhiều tiền như vậy, có phải hơi độc ác rồi không?”

Đám người lãnh tụ Võ đạo đều nhìn sang, thật hiển nhiên mọi người nhất trí với cái nhìn của An Lan, đều cảm thấy Vương Đằng xuống tay hơi ngoan độc, lại đòi năm trăm tỷ tiền Vũ Trụ.

Trời ạ!

Đây là khái niệm gì!

Nhiều tiền như vậy, đủ để mua cả Địa tinh rồi.

Bọn họ không phải đồng tình với người của liên bang Aurant, chẳng qua cảm thấy há mồm to như vậy, sợ rằng đối phương sẽ chó cùng rứt giậu.

“Không thúc ép, những người này chỉ biết giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo chúng ta, bọn họ rất ranh ma.” Vương Đằng khinh thường nói.

Chính ngươi có chừng có mực là được.” An Lan nhún vai, lại hỏi: “Mấy Vực Chủ này, ngươi định xử lý như thế nào?”

Vương Đằng chưa trả lời, sờ cằm, nhìn về phía đám người Sanlo, Tào Hoành Đồ.

Sanlo lập tức nhảy dựng trong lòng.

Vương Đằng luôn không muốn bỏ qua cho hắn, chẳng lẽ cuối cùng đã đến một khắc này sao?

“Viện trưởng Sanlo, ngươi đang sợ sao?” Vương Đằng cười như không cười nói.

Sắc mặt Sanlo âm trầm, nhắm mắt lại, coi như không nhìn thấy tất cả.

Vương Đằng không trêu đùa hắn nữa, cười cười, lấy ra hai viên đan dược chữa thương thấp kém, cong ngón tay búng ra.

Hai viên đan dược lập tức bay vào trong miệng Turkin và Bartlett.

Hai vị cấp Vực Chủ này bị thương nặng hôn mê, trước đó Vương Đằng không để ý đến bọn họ, hiện giờ có rảnh rỗi nên cẩn thận tính toán sổ sách với bọn họ.

Ăn đan dược được một lúc, hai vị Vực Chủ chậm rãi tỉnh lại.

“Khụ khụ!”

Turkin ho ra một búng máu, mở to mắt, trong đầu vẫn hoàn toàn hỗn độn, trí nhớ còn lưu lại vào lúc nổ mạnh sau cùng.

“Ta… còn chưa chết!”

“Ha ha ha…”

Hắn không nhịn được cười ha hả, có vẻ hơi kích động, đó là mừng như điên vì sống sót sau tai nạn.

Khi đó, hắn gần như cho rằng mình đã chết!

Chết trong tay một võ giả thổ dân còn chưa đến cấp Vũ Trụ, thật sự vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà hắn chưa chết, hắn còn sống, cho dù bị thương nặng.

“Đúng rồi, là ai cứu ta sao?” Một ý niệm xuất hiện ở trong đầu hắn, hắn khó nhọc ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh.

Rất nhanh hắn đã phát hiện ra nơi này vô cùng quen thuộc, bởi vì bọn họ thường xuyên mở họp ở đây, tự nhiên vừa liếc mắt đã nhận ra.

Nhìn thấy ở trên địa bàn của mình, hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng lẽ đám người Nehmaia cứu hắn sao?

Trong lòng Turkin thầm nghĩ.

“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy, nói ra chia sẻ cho mọi người đi!” Vương Đằng tiến lại gần, ha ha cười nói.

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Turkin cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó đã nhìn thấy được một khuôn mặt cho đến chết hắn đều không thể quên được.

“Ngươi!”

Hắn tỏ vẻ giống như gặp quỷ nhìn Vương Đằng.

Tất cả đám người lãnh tụ Võ đạo đều đồng tình nhìn hắn.

Tên này không khỏi vui vẻ quá sớm!

Lại còn cười lớn tiếng như thế, giống như sợ người khác không biết.

“Có phải thật bất ngờ, thật ngạc nhiên không!” Vương Đằng cười he he nói.

“…” Turkin.

Ngạc nhiên con mẹ ngươi!

Thật sự là kinh hãi mới đúng!

“Sao ngươi lại ở đây?” Sắc mặt hắn khó coi hỏi.

“Xem ngươi nói gì kìa, ba cấp Vực Chủ của liên bang Aurant các ngươi đều bị ta bắt làm tù binh, toàn bộ liên bang Aurant ta chạy đi đâu mà chẳng được.” Vương Đằng khinh thường nói.

“Phụt… khụ khụ!”

Lúc này, Vực Chủ Bartlett ở bên cạnh cũng tỉnh lại, há mồm phun ra một ngụm máu đen.

“Bartleet!” Turkin kêu lên.

“Turkin!”

Bartlett nhanh chóng nhận rõ tình huống, sắc mặt suy sụp: “Xem ra chúng ta bị đánh bại, bại triệt để!”

“Nói đúng, các ngươi đều bị đánh bại.” Vương Đằng đưa mắt nhìn xuống hai người, thản nhiên nói.

“Ngươi định như thế nào?” Turkin cắn răng hỏi.

“Trả cái giá có thể khiến cho ta động lòng, nói không chừng ta có thể cân nhắc bỏ qua cho các ngươi.” Vương Đằng chậm rãi nói.

“Có thể, ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta đều có thể cho ngươi.” Ánh mắt Turkin láo liêng, gật đầu nói.

“Tiền, ta không thiếu.” Vương Đằng nói.

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Bartlett hỏi.

“Ta cần lãnh địa.” Vương Đằng nói.

“Hệ Ngân Hà!” Turkin và Bartlett lập tức phản ứng kịp.

“Xem ra các ngươi đều không ngốc.” Vương Đằng nói.

Quyền sở hữu một tinh hệ không dễ dàng lấy được, cần thông qua một loạt thủ tục, không phải Vương Đằng muốn cướp là có thể cướp đến được.

Cho nên hắn mới sẽ tạm thời giữ lại hai người Turkin.

Chuyện này cần phải có gật đầu của hai người bọn họ, thậm chí thông qua công chứng mạng lưới hư cấu mới có thể làm được.

“Các ngươi đừng mắc mưu, hắn vốn không định bỏ qua cho chúng ta.” Lúc này, Sanlo mở miệng, lạnh giọng nói.

Sắc mặt của hai người Turkin và Bartlett lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Vương Đằng trở nên hoài nghi.

“Ngươi thật sự ác độc, mình sắp chết, còn định kéo theo hai đồng bạn, thiệt thòi cho các ngươi vẫn còn là bạn bè đấy.” Vương Đằng chậc chậc nói.

“Ngươi có ý gì?” Turkin nói.

“Viện trưởng Sanlo này là người ta nhất định phải giết, dù sao hắn là đầu sỏ gây chuyện.” Vương Đằng nói xong khựng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng mà hai người các ngươi…”

Hắn không nói thêm gì nữa, hai người Turkin và Bartlett đều đã rõ.

Vương Đằng có lý do không thể không giết Sanlo, nhưng đối với hai người bọn họ lại không có.

Cho nên bọn họ thật sự có cơ hội sống sót.

Ánh mắt hai người lập tức lóe lên.

Sắc mặt Sanlo trở nên cực kỳ khó coi, nhìn thần sắc của hai người Turkin, trong lòng không ngừng trầm xuống.

Vương Đằng này có tâm cơ thật sâu.

Chỉ một câu đã triệt để chia rẽ bọn họ, khiến hai người Turkin và Bartlett đứng ở mặt đối lập với hắn.

Hắn biết mình nói gì nữa đều vô dụng, bởi vì hai người Turkin đã dao động.

“Các ngươi suy nghĩ thật kỹ, dù sao đối với ta, kết quả đều không khác biệt nhiều lắm.” Vương Đằng thoải mái nói.

Hết chương 1518.
Bình Luận (0)
Comment