Đây tuyệt đối là việc quan trọng hạng nhất của đế quốc Đại Càn, đến lúc đó vô số cường giả trẻ tuổi hội tụ, chắc chắn rầm rộ chưa bao giờ có!
Hơn nữa ban thưởng kia cũng vô cùng hấp dẫn người ta, cho dù là tiền thưởng lớn hay là các loại binh khí, chiến giáp đều khiến người ta chạy theo như vịt, chứ đừng nói đến danh ngạch bí cảnh cuối cùng.
Vì thế vô số người nhìn về phía một tinh cầu thuộc đế quốc Đại Càn!
Đó là nơi tổ chức trận chiến thiên tài tranh bá – Chiến tinh!!!
Một tinh cầu khủng bố vô cùng vĩ đại, cũng nguy cơ tứ phía.
Các bóng dáng kia, có người đang lịch lãm trên tinh cầu nguyên thủy nào đó, có người đang chém giết trên chiến trường với loài Hắc Ám, còn có người đang ở trong một tiểu thế giới của Giới Chủ nào đó, còn có người đang một mình di chuyển giữa trời sao vũ trụ, dùng hai chân để đo đạc vũ trụ…
Sau khi biết được tin tức về trận chiến thiên tài tranh bá, Vương Đằng bắt đầu nghĩ cách tăng thực lực của mình lên.
Đầu tiên đó là phương diện nguyên lực.
Nguyên lực hệ Độc, nguyên lực hệ Băng và nguyên lực Quang Minh của hắn còn chưa thăng lên cấp Hành Tinh, nên có thể bắt tay từ phương diện này.
Hắn ngẫm nghĩ, kêu Bertha dẫn Thanh Luân võ giả hệ Quang của liên bang Aurant đến đây.
Tuy rằng ba cấp Vực Chủ Sanlo đã bị hắn đánh chết, nhưng những võ giả cấp Vũ Trụ như Clotte, Manka, Thanh Luân cùng với võ giả cấp Hành Tinh như Augus, Rockins vẫn được hắn giữ lại.
Những võ giả này bị hắn cài chip khống chế, nên không cần lo lắng bọn họ sẽ xảy ra vấn đề gì.
Sở dĩ giữ bọn họ lại chẳng qua là vì Vương Đằng cần một ít cu li mà thôi.
Những nô lệ hắn đã mua bị chết một số lớn, vừa vặn dùng võ giả của liên bang Aurant để bổ sung.
Rất nhanh, Bertha đã dẫn Thanh Luân đến phòng tu luyện, hành lễ với Vương Đằng nói: “Chủ nhân, đã mang người đến.”
“Được, nàng ở lại, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Vương Đằng gật đầu.
Bertha không nhiều lời, trực tiếp lui ra ngoài.
Nhưng mà trước khi rời đi, ánh mắt của nàng hơi ý vị sâu xa lưu lại trên người Thanh Luân người phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi.
Chủ nhân sẽ không phải có đam mê đặc thù gì đó chứ?
Thanh Luân cũng vô cùng bất an, không biết Vương Đằng tìm nàng làm gì?
Chẳng lẽ…
Một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng nàng.
Nếu không như vậy, vì sao Vương Đằng lại không tìm người khác mà phải tìm nàng chứ?
Hơn nữa còn để cho nàng một mình đến.
Nàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, không thể nào… mình đã cả một bó to tuổi…
Nàng thật sự không dám nghĩ tiếp.
Vương Đằng không biết Thanh Luân đang miên man suy nghĩ cái gì, đứng dậy đi đến.
“Biết ta gọi ngươi đến làm gì không?” Hắn hỏi.
“Không, không biết.” Thanh Luân không khỏi lùi về sau một bước, trên mặt lại xuất hiện một tia khẩn trương.
Là võ giả cấp Vũ Trụ, hơn nữa ở địa vị cao trong liên bang Aurant, đã rất nhiều năm nàng không xuất hiện loại cảm xúc này rồi.
“???” Vương Đằng.
Hắn cảm thấy người phụ nữ này không hiểu sao hơi kỳ quái, đặc biệt là ánh mắt kia, giống như đang nhìn xem một đồ biến thái vậy.
“Ngươi đừng kích động, ta đã sinh con, chúng ta không thích hợp, ta không xứng với ngươi.” Thanh Luân cho rằng hắn không vui vẻ, lấy dũng khí nói.
“???” Vương Đằng.
Chúng ta không thích hợp cái con khỉ gì!
Cuối cùng hắn đã biết người phụ nữ này nghĩ cái gì rồi, trong lòng có vô số cau chửi thề đang lao nhanh qua.
Lối suy nghĩ của người phụ nữ này rốt cuộc như thế nào vậy, lại nghĩ đến phương diện này.
Vương Đằng cảm thấy thật oan uổng.
Hắn vì việc nghiêm chỉnh, kết quả lại bị người hiểu lầm như thế.
Chẳng lẽ ở trong lòng người khác hắn chính là một người như vậy sao?
“Thật đó, ta đã lên đến một ngàn tuổi rồi.” Thanh Luân sợ Vương Đằng không tin, vội vàng nói.
Mặt Vương Đằng càng ngày càng đen, cuối cùng cứ bình đã vỡ sợ gì mẻ, ha ha nói: “Không sao, ta thích bò non ăn cỏ già!”
Nói xong tiến lên trước, nâng cằm Thanh Luân lên.
Dáng vẻ gian ác nhìn nàng.
Thật sự phải nói, tuy rằng đã đến ngàn tuổi, nhưng dung mạo của võ giả không hề thay đổi, người phụ nữ này càng thướt tha thùy mị, không hề có vẻ già nua.
Nếu đổi lại là kẻ mặn nhạt đều không chê, đoán chừng đã xuống tay.
Thanh Luân trực tiếp sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không thể chống lại, không khỏi nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng.
“Được rồi, giao công pháp hệ Quang Minh ngươi tu luyện ra đây.” Đúng lúc này, Vương Đằng cũng buông tay, lạnh nhạt nói.
“Hả?” Thanh Luân mở to mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
“Không nghe thấy lời ta nói sao?” Vương Đằng nói.
“Nghe, nghe thấy.” Thanh Luân nhìn thấy ánh mắt hắn không hề có dục vọng, lập tức phản ứng lại kịp, biết mình đã nghĩ nhiều, hổ thẹn đến hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, vội vàng đáp.
Nàng biết mình không chống lại được, mặc dù công pháp hệ Quang Minh này là gốc rễ của bộ tộc nàng, nhưng hiện giờ nàng rơi vào trong tay Vương Đằng, người là dao thớt ta là cá thịt, cũng chỉ có thể lấy ra cho hắn.
Sau đó nàng thông qua bí pháp tinh thần, truyền phương pháp tu luyện hệ Quang Minh cho Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn trong đầu nhiều thêm một công pháp, ánh mắt chớp lóe, sau đó ghét bỏ vẫy tay: “Được rồi, ngươi có thể đi xuống, không có việc gì thì đừng đoán mò, ta không đến mức đói bụng ăn quàng.”
Thanh Luân: o (╯□╰ )o
Cả khuôn mặt nàng đều nhíu lại thành một chữ quẫn (囧)!
Lập tức lại hơi tức giận.
Thằng nhãi kia tỏ vẻ ghét bỏ như vậy là có ý gì?
Tuy rằng nàng cũng không muốn phát sinh tình yêu bỏ qua tuổi tác gì đó với Vương Đằng, nhưng bị ghét bỏ như vậy, trong lòng ít nhiều gì đều sẽ không thoải mái.
Nói thế nào, nàng cũng là một người phụ nữ xinh đẹp có được không hả.
Thật tức giận!
“Chờ chút, ngươi ngồi xuống trước đã.” Vương Đằng lại đột nhiên nói.
“Để làm gì?” Thanh Luân lại lùi ra sau một bước, kinh hãi nói.
Chẳng lẽ mới vừa rồi đều chỉ là lừa người, thật ra hắn vẫn định với nàng…
“Tu luyện.” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, cảm thấy nói chuyện với người phụ nữ này thật mệt mỏi.