Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1527 - Chương 1527. Chúng Ta Không Thích Hợp, Ta Không Xứng Với Ngươi!

Chương 1527. Chúng ta không thích hợp, ta không xứng với ngươi!
Chương 1527. Chúng ta không thích hợp, ta không xứng với ngươi!

Quả nhiên phụ nữ gì đó, chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện.

“Tu luyện?” Thanh Luân sửng sốt, nàng không ngờ Vương Đằng sẽ kêu nàng tu luyện ở trong này.

Chờ chút!

Đây là không tín nhiệm nàng hả!

Thôi bỏ đi, chỉ cần không có suy nghĩ không an phận với nàng là được.

Nàng dứt khoát không nhiều lời nữa, khoanh chân ngồi xuống, trong cơ thể vận chuyển công pháp hệ Quang Minh – Quang Minh quyết!

Vương Đằng ở bên cạnh yên lặng quan sát, không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Thanh Luân thấy hắn không kêu dừng, nên vẫn luôn vận chuyển công pháp, dù sao xem như tu luyện bình thường

Vì thế cứ vận chuyển lại vận chuyển, cho đến…

Bụp!

Một tiếng vang trầm đục đột nhiên vang lên trong phòng tu luyện yên tĩnh.

Thanh Luân đau đầu dữ dội, trước khi hôn mê đã ngầm trộm nghe được một câu nói như thế này.

“Đã sớm muốn đánh ngươi.”

Vương Đằng thở phào, cảm giác tâm tình vui sướng không ít, giống như không có việc gì thu Phiên Lôi ấn đang cầm trong tay về.

Nhặt!

‘Quang Minh quyết x500’

‘Quang Minh quyết x300’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x800’

“800 điểm giá trị thuộc tính, miễn cưỡng thông qua đi.” Vương Đằng thì thầm một tiếng, nhìn về phía giao diện thuộc tính.

‘Quang Minh quyết’: 300/1000 (thông thạo)

Thật ra Vương Đằng không phải thật sự muốn đánh nàng, chủ yếu là vì bong bóng thuộc tính.

Tuy rằng bong bóng thuộc tính này không nhiều lắm, nhưng lại có thể để cho hắn trực tiếp đến thông thạo, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.

Đúng vậy!

Dù sao đánh phụ nữ không được tốt lắm.

Hắn không phải hạng người kia, hắn vẫn biết thương hương tiếc ngọc.

Không biết qua bao lâu, Thanh Luân chậm rãi mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường.

“Ta đang ở đâu?”

“Ta như thế nào?”

“Tại sao ta lại té xỉu?”

Ba nghi vấn liên tiếp, nàng còn chưa làm rõ tình huống.

“Tỉnh rồi!”

Bên cạnh truyền đến một giọng nói bình thản.

Thanh Luân lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt hơi co rụt, nàng nhớ ra rồi, chính là tên khốn trước mắt này đã đánh nàng choáng váng!

Không phải chỉ hiểu lầm hắn thôi sao, lại ra tay với nàng một cô gái yếu đuối.

Tâm nhãn này nhỏ đến cỡ nào!

Trong lúc này, Thanh Luân đầy bụng u oán.

“Tỉnh thì có thể rời đi.” Vương Đằng nhắm mắt lại, thản nhiên nói.

Thanh Luân thở ra một hơi dài.

Chính là giọng điệu này, chính là giọng điệu này, thật sự quá chọc giận người ta.

Loại người này nên bị nguyền rủa cô độc!

“Sao thế, không nỡ rời đi, ta sẽ không để ý nói chuyện nhân sinh, tâm sự lý tưởng với ngươi.” Vương Đằng khẽ chớp mi, mở to mắt nhìn nàng, giễu cợt nói.

“Cáo từ!” Thanh Luân chạy trối chết.

“Hứ, nhỏ mọn.” Vương Đằng khinh thường bĩu môi.

“Khẩu vị của ngươi thật nặng, kể cả phụ nữ tuổi tác lớn như vậy rồi đều đùa giỡn.” Viên Cổn Cổn trầm lặng nói.

“…” Sắc mặt Vương Đằng lập tức đen thui, tức giận nói: “Cút!”

“Há há há…”

Cửa phòng tu luyện đóng lại, người khác không thể đi vào quấy rầy hắn được nữa, Vương Đằng khoanh chân ngồi, trong đầu hiện ra công pháp Quang Minh mới vừa lấy được, tiếp tục tu luyện.

Cùng lúc đó hắn còn kiêm tu hệ Độc và hệ Băng.

Công pháp cấp Hằng Tinh của hai loại nguyên lực này đã tìm được ở trong điện Tàng Công của tháp Thánh Tinh.

Không thể không thừa nhận, tháp Thánh Tinh là một học viện, công pháp thât sự tương đối toàn diện, gần như mỗi một loại nguyên lực đều có, kể cả công pháp hệ Độc và hệ Băng đều không hề ngoại lệ.

Vương Đằng vừa tu luyện vừa vào trong vũ trụ hư cấu đánh quái nhặt thuộc tính, thời gian chậm rãi trôi qua như vậy.

Hơn mười ngày sau, Hỏa Hà cuối cùng đã quay về trong hệ Thái Dương, bay về Địa tinh.

Vương Đằng cũng kết thúc bế quan.

Thời gian mười ngày này, hắn có thu hoạch không nhỏ, cả ba hệ Quang Minh, hệ Độc, hệ Băng đều thăng lên cấp Hành Tinh.

‘Nguyên lực tinh thần hệ Quang Minh: 8000/20000 (nhị giai)

‘Nguyên lực tinh thần hệ Độc’: 3500/30000 (tam giai)

‘Nguyên lực tinh thần hệ Băng’: 5800/30000 (tam giai)

Trong đó nguyên lực tinh thần hệ Quang Minh đạt đến cấp Hành Tinh đệ nhị giai còn hệ Độc và hệ Băng đều đạt đến cấp Hành Tinh đệ tam giai.

Chủ yếu là bởi vì tinh thú hệ Quang Minh khó tìm, không có lông cừu để nhổ, bằng không sẽ không bị lạc hậu một cảnh giới.

Đến tận đây, tất cả nguyên lực trên người Vương Đằng đều đã đột phá đến ngoài cấp Hành Tinh.

Đây gần như là chuyện không dám tưởng tượng, người khác có thể đột phá một hệ đã không dễ dàng gì, nhưng hắn lại toàn bộ mười một hệ đều đột phá đến ngoài cấp Hành Tinh, thật sự khủng bố như vậy.

Mà trừ bỏ thành tích về phương diện nguyên lực, Vương Đằng còn đặc biệt tốn thời gian nghiên cứu một chút lĩnh vực.

Dựa theo tia sáng trước đó, lại trải qua một loạt nếm thử, cuối cùng hắn đã dung hợp được dị hỏa thiên địa và Hoàng Tuyền Nhược Thủy vào trong lĩnh vực tương ứng.

Sau khi nguyên lực hệ Thủy có Hoàng Tuyền Nhược Thủy tăng phúc, uy lực ít nhất gia tăng thêm gấp mười lần, một khi phát động, nhất định sẽ khiến cho kẻ địch phiền phức.

Mà nguyên lực hệ Hỏa có được dị hỏa thiên địa gia nhập cũng càng thêm nóng bỏng, thậm chí còn có thật nhiều biến hóa, khiến uy lực của lĩnh vực hệ Hỏa tăng mạnh.

Phải biết rằng cho dù là dị hỏa thiên địa hay Hoàng Tuyền Nhược Thủy, chỉ cần dính vào trong người đều sẽ rất khó loại trừ, sẽ có nguy hiểm về tính mạng.

Đây quả thật là ác mộng đối với kẻ địch.

Vương Đằng vốn còn định thử dung hợp hai lĩnh vực khác nhau, nhưng hắn phát hiện chuyện này hơi khó khăn, lấy ngộ tính hiện giờ của hắn và trình độ lĩnh ngộ đối với lĩnh vực vân vân thì vẫn chưa đủ để làm được, cho nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Nhưng mà hắn đã đến đứng trước cửa, hiện giờ việc phải làm chính là đẩy cánh cửa kia ra mà thôi.

Nếu như đẩy cánh cửa kia ra, đối với Vương Đằng, đây sẽ không phải chỉ là dung hợp một loại hai loại lĩnh vực, mà là nhiều loại lĩnh vực đồng thời dung hợp.

Ngẫm lại hình ảnh như vậy, Vương Đằng đều hơi kích động.

“Vương Đằng, chúng ta sắp hạ cánh.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng.

“Được, ta lập tức đi ra.” Vương Đằng lên tiếng, bước ra khỏi phòng tu luyện.

Hết chương 1527.
Bình Luận (0)
Comment