Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1530 - Chương 1530. Kiếp Trước Kiếp Này, Cuối Cùng Ta Vẫn Cầm Tay Của Ngươi (2)

Chương 1530. Kiếp trước kiếp này, cuối cùng ta vẫn cầm tay của ngươi (2)
Chương 1530. Kiếp trước kiếp này, cuối cùng ta vẫn cầm tay của ngươi (2)

Trong khi bọn họ nói chuyện phiếm, khách mời lục tục đi đến.

Đột nhiên, phía trước vang lên một tiếng kinh hô.

“Mau nhìn, lãnh tụ Võ đạo cũng đến kìa!”

“Còn có ba đại Nguyên soái nữa!”

“Diệp Cực Tinh tổng quán chủ võ quán Cực Tinh!”

“Ha, chẳng phải hai người kia luôn đối đầu sao, bọn họ lại nắm tay nhau đến, thật sự ngạc nhiên.”

Lúc này một đám nhân vật cấp quan trọng ở nước Hạ ào ào đến đây, dẫn tới ồ lên của các khách mời.

Mặc dù hiện giờ thời đại thay đổi, nhưng những nhân vật này vẫn là đại lão hết sức quan trọng ở Địa tinh, gia tộc bình thường muốn gặp đều khó gặp được một lần.

Giờ phút này ở trên bữa tiệc đính hôn của Vương Đằng, những người này lại đồng thời xuất hiện, không thể không khiến người ta than thở nhà họ Vương có thể diện lớn.

Không, phải nói là thể diện của Vương Đằng lớn.

Sau khi đám người lãnh tụ Võ đạo xuất hiện đã tụ tập tán gẫu với nhau, không khí vô cùng hòa hợp.

Người gia tộc bình thường đều không dám tiến đến quấy rầy mà chỉ nhìn từ xa xa, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang, chú ý vô cùng.

Những đạo lão lãnh tụ Võ đạo này vừa đến, nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm, mọi người không chú ý đến bọn họ đều khó khăn.

“Cảm ơn các vị đã đến đây tối nay, khiến cho nhà họ Vương ta rồng đến nhà tôm.” Đám người ông cụ Vương tự mình tiến đến tiếp đãi, trên mặt tràn đầy tươi cười, vui vẻ cực kỳ.

“Tiệc đính hôn của Vương Đằng là chuyện vui lớn, chúng ta nhất định phải đến dự.” Lãnh tụ Võ đạo cười ha ha nói.

“Chỉ chớp mắt, thằng nhãi này đã đính hôn.” Hồng Soái trong ba đại Nguyên soái có quan hệ sâu xa nhất với Vương Đằng, không nhịn được cảm khái.

“Ít nhiều nhờ các vị quan tâm, nếu không đâu có Vương Đằng hôm nay.” Ông cụ Vương thành tâm cảm ơn.

“Đừng nói như vậy, chúng ta đâu có quan tâm gì đến hắn, tất cả hoàn toàn dựa vào chính hắn dốc sức làm ra.” Hồng Soái khoát tay nói.

Mấy người hàn huyên vài câu, thời gian nhanh chóng đến.

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, trên đài cao trước mặt đột nhiên có ánh đèn chiếu sáng lên.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi giống như kim đồng ngọc nữ đi ra.

Thanh niên mặc âu phục màu đen, tuấn tú phi phàm, dáng người cao ráo, có được khí chất cực kỳ xuất chúng.

Cô gái mặc váy dài màu đỏ, thân thể yểu điệu, xinh đẹp động lòng người, đêm nay nàng chính là cô gái xinh đẹp nhất ở đây.

Hai người vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt xung quanh đều tập trung đến, đều không thể dời đi được.

“Vô cùng cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc đính hôn của bọn ta.” Vương Đằng nhìn quanh một vòng, cười mở miệng nói: “Dưới chứng kiến của nhiều người như vậy, ta thật sự hơi khẩn trương.”

Người phía dưới không khỏi thốt lên tiếng cười thân thiện.

Đợi cho tiếng cười dần ngừng, Vương Đằng mở miệng lần nữa:

“Hôm nay ta thật vui vẻ, vô cùng vui vẻ, bởi vì cô gái ta yêu nhất sắp trở thành vợ chưa cưới của ta.”

Hắn nhìn sang cô gái ở bên cạnh, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, giọng nói điềm đạm trước nay chưa từng có, trong tay xuất hiện một chiếc nhẫn.

Đó là chiếc nhẫn như thế nào?

Một tinh thạch lộng lẫy như ngôi sao được khảm ở trên đó, lóe ra sáng rọi lóa mắt.

Đây là tinh thạch vĩnh hằng nhất trong vũ trụ, còn quý giá hơn kim cương vô số lần.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn đến, nhất là các cô gái ở đây, tất cả đều hâm mộ nhìn xem tinh thạch vĩnh hằng trên chiếc nhẫn kia.

Đám người Bạch Vi, Chu Bạch Quân đều hận sao người đeo chiếc nhẫn này không phải là các nàng.

Trong góc cũng có một bóng dáng ngây ngốc nhìn xem tất cả, vẻ mặt phức tạp đến cực điểm.

“Kiếp trước kiếp này, cuối cùng ta vẫn cầm tay ngươi.” Vương Đằng chậm rãi đeo chiếc nhẫn lên trên tay Lâm Sơ Hàm.

Nghe được câu nói nhỏ như thế, không biết vì sao hai tròng mắt của Lâm Sơ Hàm lại hơi ướt át, nàng ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, trong mắt cuối cùng không chứa được gì khác.

Tiệc đính hôn của Vương Đằng đã trở thành đề tài câu chuyện cho không ít gia tộc thượng lưu, đặc biệt là chiếc nhẫn đính hôn được khảm một tinh thạch vĩnh hằng kia, càng là đề tài được mọi người nói chuyện say sưa.

Viên tinh thạch vĩnh hằng này thật sự rất đẹp!

Bất cứ một viên kim cương nào ở trên Địa tinh này đều không đủ để so sánh với nó.

Các phụ nữ nhìn thấy viên tinh thạch vĩnh hằng này đều không thể quên đi được, thế cho nên rất nhiều người đều hỏi thăm tung tích của viên tinh thạch vĩnh hằng.

Rất nhanh tin tức đã truyền ra từ nhà họ Vương, đó là một loại tinh thạch vĩnh hằng trong vũ trụ, nếu như bàn về giá cả, chỉ sợ đều đủ để mua một tinh cầu sinh mệnh.

Tất cả mọi người lập tức câm nín.

Một tinh cầu sinh mệnh!

Một viên tinh thạch đủ để sánh bằng với một tinh cầu sinh mệnh, như vậy quá mộng ảo, bọn họ cả nghĩ đều không dám nghĩ.

Chỉ sợ có mỗi Vương Đằng vị lãnh chúa hệ Ngân Hà này mới có vốn liếng như vậy đi!

Mà sau khi rung động và thất vọng, tất cả phụ nữ đều hâm mộ Lâm Sơ Hàm.

Bởi vì hiện giờ nàng là chủ nhân của viên tinh thạch vĩnh hằng này!

Nàng nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời!

Ba ngày sau.

Nhà họ Vương.

Vương Đằng đang tạm biệt người nhà họ Vương.

“Cha mẹ, chúng ta phải đi rồi.”

“Thằng nhóc thúi, mới trở về không được bao lâu, lại định đi.” Lý Tú Mai lau khóe mắt, ánh mắt hơi đỏ.

“Mẹ, ta cũng không có cách nào mà, không trở nên mạnh mẽ sao bảo vệ ngươi được, đúng không?” Vương Đằng ôm bả vai Lý Tú Mai, thoải mái cười hì hì.

“Ngươi thì thôi đi, bảo vệ tốt cho Sơ Hàm là được, lần này nàng đi cùng với ngươi, ngươi đừng khiến nàng bị thương.” Lý Tú Mai hất tay hắn ra, tức giận nói.

“Sẽ mà, sẽ mà, yên tâm đi, nàng là vợ của ta, dù thế nào cũng không thể để nàng bị thương.” Vương Đằng liếc nhìn Lâm Sơ Hàm ở bên cạnh, vội vàng cam đoan.

Lâm Sơ Hàm không khỏi cười cười, cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Được rồi, đi nhanh đi, đừng đứng ở đây chướng mắt nữa.” Vương Thịnh Quốc khoát tay đuổi đi.

“Cha, sao cha vô tình như vậy chứ, ta là con trai của ngươi đó.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

Hết chương 1530.
Bình Luận (0)
Comment