Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1546 - Chương 1546. Tộc Nghĩ Nhân, Áo Nghĩa Sát Lục

Chương 1546. Tộc Nghĩ Nhân, áo nghĩa Sát Lục
Chương 1546. Tộc Nghĩ Nhân, áo nghĩa Sát Lục

Hắn đã có thể đột phá cấp Vũ Trụ nhưng lại chậm chạp không đột phá, hoàn toàn là do muốn có được một chút cơ duyên hiếm, để lúc mình đạt tới cấp Vũ Trụ có thể mạnh hơn, nội tình càng thâm hậu hơn.

Như thế thì hắn có thể trở thành một tồn tại cấp Giới Chủ giống như bố hắn, thậm chí măng mọc quá tre.

Đương nhiên đây là ý nghĩ hắn giấu trong lòng.

Tên cường giả cấp Giới Chủ kia nếu là biết con của hắn muốn cao đè cả thanh tre già như hắn, không biết có một vả tát chết luôn thằng con trước hay không.

Vương Đằng phi nhanh trên nơi hoang dã, ánh mắt đột nhiên tập trung về một tiêu điểm.

Công trình kiến trúc!

Ở nơi xa kia, hắn thấp thoáng thấy được một một công trình kiến trúc cao ngất trong nơi hoang dã, nếu như không phải thị lực của hắn quá tốt, e chưa chắc đã phát hiện ra.

Quả nhiên tinh cầu này tồn tại dấu vết văn minh.

Vương Đằng bắt đầu cẩn thận hơn, kết hợp thiên phú ngụy trang biến hình và bí pháp Tiềm Ảnh, cố gắng hết sức che giấu cơ thể mình, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí mà di chuyển về hướng vị trí của kia công trình kiến trúc kia.

Tốc độ của võ giả cấp Hằng Tinh rất nhanh, không qua mấy phút, hắn đã ở dưới chân khu công trình kiến trúc đó.

Vương Đằng giấu mình trong bóng tối, nhìn công trình kiến trúc trước mắt, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Khu công trình kiến trúc này thật kỳ lạ, tổng thể công trình được đúc từ một loại kim loại nào đó, kiến trúc cũng không giống bất kì một phong cách nào mà hắn từng gặp, trông giống như một cái hang khổng lồ.

“Đây là kiến trúc tộc Nghĩ Nhân!” Âm thanh kinh ngạc của Viên Cổn Cổn đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Vương Đằng.

“Tộc Nghĩ Nhân!” Vương Đằng hơi sững sờ, hỏi: “Tộc Nghĩ Nhân là chủng tộc gì? Chủng tộc nửa người nửa kiến?”

“Ngươi tự xem qua đi.” Viên Cổn Cổn truyền một đoạn giới thiệu kèm hình ảnh và lời giải thích về tộc Nghĩ Nhân vào trong đầu Vương Đằng.

Sở dĩ được gọi “tộc Nghĩ Nhân” đúng là do có một số đặc điểm của con kiến, trông cực kì hung dữ, dáng người bọn họ mảnh dài và cao lớn, cơ thể màu đen, có giáp đen bao trùm.

Trong giới thiệu, sức lực tộc Nghĩ Nhân lớn vô cùng, còn ham mê giết chóc, là một chủng tộc cực kì hung tàn.

Trong vũ trụ, tộc Nghĩ Nhân chính là tộc mà người người kêu đánh, đồng thời cũng phải tránh như tránh tà.

Rất nhiều cường giả cũng không muốn chọc phải võ giả tộc Nghĩ Nhân.

Chiến lực của chủng tộc này có thể xếp vào top năm mươi trong vũ trụ.

“Tộc Nghĩ Nhân này xấu thế không biết.” Vương Đằng nhanh chóng xem một lượt, bật thốt ra.

“...” Viên Cổn Cổn còn tưởng Vương Đằng sẽ sợ hãi thán phục trước sức mạnh của tộc Nghĩ Nhân, ai ngờ hắn lại đi chú ý tướng mạo tộc Nghĩ Nhân.

Thật là.

“Ừ thì cũng hơi xấu.” Viên Cổn Cổn đằng hắng, nói: “Nhưng mà tộc này cũng là rất mạnh, bản tính yêu giết chóc nên rất nhiều tộc nhân đều lĩnh ngộ áo nghĩa Sát Lục, lĩnh vực Sát Lục, vân vân, hung danh hiển hách trong vũ trụ.”

“Áo nghĩa Sát Lục, lĩnh vực Sát Lục!” Mắt Vương Đằng lập tức phát sáng.

“Cái vẻ mặt vui mừng kia của ngươi là ý gì đấy?” Viên Cổn Cổn than thở đầy bất lực.

“Khụ khụ, không ngờ trong vũ trụ còn có chủng tộc kiểu này, ta đây là thấy thích là thèm, thấy thích là thèm.” Vương Đằng vội ho nhẹ một tiếng.

“Hừ, thấy thích là thèm thì được gì, theo tình huống của tinh cầu này, chỉ sợ tộc Nghĩ Nhân đều đã chết sạch.” Viên Cổn Cổn bĩu môi nói.

Nụ cười trên mặt Vương Đằng cứng lại.

Vui mừng quá sớm, lại quên béng cái này.

Trên mặt hắn không khỏi lộ ra thất vọng.

Đáng giận, không có bong bóng thuộc tính để nhặt.

Vương Đằng mở ra Linh Thị thoáng nhìn về khu công trình kiến trúc trước mắt, quả nhiên bên trong không hề có dấu hiệu sự sống.

Nhưng hắn không cam tâm, tới tận cửa rồi, thế nào cũng phải vào xem xem.

“Ngươi muốn vào đấy à?” Viên Cổn Cổn quá hiểu Vương Đằng, gặp bộ dáng kích động của hắn liền biết hắn muốn làm gì.

“Đúng, vào xem xem, ta còn chưa từng gặp tộc Nghĩ Nhân, nếu không nhìn thấy bản thể của bọn hắn thì nhìn xem công trình kiến trúc cũng được chứ.” Vương Đằng nói.

“Ai biết ngươi muốn làm gì, nhưng mà ngươi có hứng thú nhìn xem cũng chẳng sao, biết đâu lại có đồ gì còn sót lại.” Viên Cổn Cổn trầm ngâm nói.

“Hê hê, vậy thì ta đi đây.” Thân hình Vương Đằng lóe lên, từ trong bóng tối trước mắt này nhảy vào bên trong chỗ tối khác.

Hắn tiếp tục dùng cách này mà không ngừng di chuyển giữa các chỗ tối, vô cùng thận trọng.

Chẳng bao lâu sau, hắn ở trước một cái cổng ra vào hình tròn, nhưng cánh cổng lớn bằng kim loại lại đóng chặt, ngăn cản hắn bước tiếp.

Vương Đằng không nói lời nào, lấy ra Nguyệt Kim Luân và dùng niệm lực tinh thần để điều khiển, rạch ra một cái lỗ vừa đủ một người đi qua ở trên cái cổng lớn đấy.

Sau đó Vương Đằng bước vào, bên trong là một lối đi rất dài, rất dài bằng kim loại, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối.

Kiến trúc Tộc Nghĩ Nhân thật sự giống hệt như hang của con kiến, nửa phía trên lộ ra bên ngoài, nửa phần dưới chôn dưới mặt đất, đồng thời bên trong có rất nhiều lối đi thông ra mọi hướng, kẻ xâm nhập từ bên ngoài sẽ rất dễ dàng bị lạc đường ở trong đây.

Vương Đằng bắt buộc phải phóng xuất hoàn toàn niệm lực tinh thần, hình thành từng sợi xúc tu cảm nhận, cảm giác bốn phía.

Hắn rất cẩn thận, vừa dò xét vừa đi vào sâu hơn, giảm thấp tốc độ xuống rất nhiều, sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Răng rắc!

Có vẻ như hắn đã dẫm phải cái gì đó ở dưới chân, một âm thanh giòn giã đột nhiên vang lên trong lối đi yên tĩnh này.

Vương Đằng cúi đầu nhìn xuống, lại là một bộ xương màu đen, xem xét từ hình dạng xương đầu đến tổng thể khung xương, nếu đoán không sai thì chính là bộ xương của một người thuộc tộc Nghĩ Nhân.

Hắn ngồi xổm xuống, quan sát kĩ lưỡng bộ xương này, phát hiện bề ngoài của nó rất giống với mấy bộ xương tinh thú ở bên ngoài, trông có vẻ như cũng là bị hút khô nguồn sinh mệnh và nguyên lực, chứ không thì bộ xương này cũng không đến mức bị hắn giẫm mạnh là nát.

Hết chương 1546.
Bình Luận (0)
Comment