Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1547 - Chương 1547. Còn Bảo Là Mình Không Phải Kiến!

Chương 1547. Còn bảo là mình không phải kiến!
Chương 1547. Còn bảo là mình không phải kiến!

“Rốt cuộc là cái gì? Lại khủng bố như thế.” Mặt Vương Đằng nghiêm túc, thầm nghĩ, sau đó đứng lên, tiếp tục tiến sâu hơn vào bên trong hang.

Sau khi đi được thêm vài phút, hắn cuối cùng đã thấy được căn phòng đầu tiên.

Cửa phòng rộng mở, một bộ xương cũng bị ngã trên mặt đất, tư thế kì lạ rợn người.

Nó dường như muốn chạy thoát ra khỏi phòng, sau đó ngã ở trên mặt đất, giãy dụa bò về phía trước, có thể là cuối cùng vẫn không còn kịp, cơ thể bị hút khô, biến thành bộ xương.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Đằng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra sự không cam lòng và giãy dụa trước khi chết của hắn, lập tức cảm giác da đầu tê dại.

“Viên Cổn Cổn, phải mất bao lâu mới có thể phục hồi Hỏa hà?” Vương Đằng nuốt một ngụm nước bọt, lập tức hỏi khẩn thiết.

“Ít nhất cũng phải ba ngày.” Viên Cổn Cổn cũng là thấy được tình hình này, im lặng một lát rồi nói.

“Ba ngày, hơi bị lâu.” Trên mặt Vương Đằng thoáng hiện nét đau khổ.

Trong thời gian ba ngày này, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì chứ.

“Ta sẽ cố gắng chuẩn bị xong sớm.” Viên Cổn Cổn nói.

“Thôi được, ngươi làm hết sức là được.” Vương Đằng cũng không có cưỡng cầu.

Hắn biết Viên Cổn Cổn nhất định là đang cố gắng hết sức để sửa chữa phục hồi, khắt khe quá cũng không hay.

Viên Cổn Cổn không lên tiếng nữa, Vương Đằng đi vào trong căn phòng kia, quan sát bốn phía, hơi nhíu mày.

Căn phòng này trái lại thì không có chỗ nào đặc biệt, là chỗ ở đơn giản, nhưng lại có vài viên đá màu đen nằm trên mặt đất.

Khoảng không trên viên đá đen kia trôi nổi lơ lửng một đám bong bóng thuộc tính.

Mặt Vương Đằng hiện rõ vẻ ngạc nhiên, lập tức nhặt.

'Áo nghĩa Sát Lục x 1'

'Áo nghĩa Sát Lục x 1'

'Áo nghĩa Sát Lục x 1'

“Lại là áo nghĩa Sát Lục, tộc Nghĩ Nhân sụp đổ, trên tảng đá này vậy mà còn có áo nghĩa Sát Lục.” Suy nghĩ trong lòng Vương Đằng hỗn loạn, cảm giác khó có thể tin được.

Vương Đằng vươn tay, viên đá màu đen kia liền tự động bay tới, rơi vào trong bàn tay hắn, hắn bắt đầu nhìn một cách tỉ mỉ, cẩn thận.

Vương Đằng sờ cảm nhận viên đá đen trong tay, hắn phát hiện bên trong như có ẩn chứa Sát Lục ý, điều đó cho thấy nó không thể nào là một viên đá bình thường.

“Viên Cổn Cổn, ngươi biết đây là gì không?” Vương Đằng hỏi.

“Đây có lẽ là Sát Lục thạch của tộc Nghĩ Nhân.” Viên Cổn Cổn từ từ hiện thân, nó nhìn qua một lượt rồi nói.

“Sát Lục thạch, bên trong nó có ẩn chứa Sát Lục ý, ngươi biết Sát Lục ý đó đến từ đâu không?” Vương Đằng hỏi tiếp.

“Loại đá thế này thường xuất hiện ở nơi có tộc Nghĩ Nhân sinh sống, người ta cho rằng nó được hình thành từ việc hấp thụ Sát Lục ý của bọn họ.” Viên Cổn Cổn vuốt cằm, trả lời.

“Vậy mà không phải là do thiên nhiên tạo thành.” Vương Đằng có hơi kinh ngạc.

“Nửa thiên nhiên nửa nhân tạo á.” Viên Cổn Cổn nói.

“Được rồi, hết chuyện của ngươi rồi, mau trở về sửa phi thuyền tiếp đi.” Vương Đằng đuổi Viên Cổn Cổn đang đầy một bụng tức giận đi.

Hắn cất viên đá Sát Lục thạch trên tay vào trong nhẫn không gian, mặc dù không thể hấp thụ Sát Lục ý trong Sát Lục thạch nhưng hắn cũng có thể dùng nó làm nguyên liệu để luyện vũ khí cũng tốt.

Hơn nữa hắn còn có thể thông qua phương pháp thu nhặt thuộc tính để có được giành được áo nghĩa Sát Lục , tính ra cũng không hề lỗ.

Mấy viên Sát Lục thạch trên tay hắn đã khiến hắn có được mười điểm thuộc tính áo nghĩa Sát Lục, nếu như có thêm càng nhiều Sát Lục thạch…

Vương Đằng ôm theo hy vọng, tiếp tục tiến vào sâu trong hang của tộc Nghĩ Nhân.

Mấy phút sau, hắn đến một căn phòng khác, nhặt được mấy chục viên Sát Lục thạch, thuận lợi có được mười sáu điểm thuộc tính áo nghĩa Sát Lục.

Nửa giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua, áo nghĩa Sát Lục của Vương Đằng đã có đạt đến hơn ba trăm điểm, khiến cho áo nghĩa Sát Lục của hắn lên đến hai thành.

‘Áo nghĩa Sát Lục’: 225/500 (Hai thành)

Khi Vương Đằng cảm nhận được áo nghĩa Sát Lục, mắt hắn lóe lên một tia lạnh lẽo, sâu trong não hãi hiện lên một tia Sát Lục ý, tựa như đã lấy đi vô số mạng người.

Thông thường mà nói, nếu muốn lĩnh ngộ ra được áo nghĩa Sát Lục, vậy thì chỉ có một cách duy nhất đó là tự thân tàn sát, tự cảm nhận cảm giác cực hạn khi chấm dứt một sinh mệnh.

Nhưng Vương Đằng lại có một lối đi khác, hắn có thể lĩnh ngộ được áo nghĩa Sát Lục thông qua việc thu nhặt thuộc tính, hơn nữa còn có thể dễ dàng thoải mái đạt đến 2 thành.

Việc này nếu để người khác biết được, e là họ sẽ ghen tị chết mất thôi.

Bởi vì áo nghĩa Sát Lục là một loại áo nghĩa có cấp bậc tương đối cao và khó lĩnh ngộ, một khi không giữ vững bản thân ắt sẽ bị Sát Lục ý ảnh hưởng, để rồi trở thành một cỗ máy chỉ biết giết người tàn bạo, đánh mất bản thân, bị sát lục khống chế, mà không phải là chúng ta khống chế sát lục.

Thật ra tộc Nghĩ Nhân dù ít dù nhiều cũng bị Sát Lục ý ảnh hưởng thế nên mới càng thêm có vẻ khát máu.

Ban đầu khi Vương Đằng còn ở Địa tinh, hắn cũng đã từng lĩnh ngộ được Sát Lục ý, nhưng Sát Lục ý vẫn còn kém xa áo nghĩa Sát Lục.

Nếu lấy một ví dụ để so sánh thì Sát Lục ý giống như một đứa trẻ, còn áo nghĩa Sát Lục lại là một người trưởng thành, sức ảnh hưởng của hai bên hoàn toàn không giống nhau.

Có điều với Vương Đằng thì dễ nói hơn nhiều, hắn có thể hoàn toàn kiểm soát được áo nghĩa Sát Lục, bởi vì tinh thần của hắn đủ mạnh, hơn nữa hắn còn lĩnh ngộ được áo nghĩa Sát Lục một cách triệt để, không có bất kỳ khiếm khuyết nào, nên tất nhiên tâm linh sẽ không xuất hiện bất kỳ kẽ hở nào.

Những người bị áo nghĩa Sát Lục khống chế thì tâm linh sẽ xuất hiện lỗ hỏng cũng từ đó sát lục sẽ thừa cơ tiến vào.

Cạch!

Vương Đằng đang phi nước đại bỗng nhiên khựng lại, hai mắt run lên nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt.

Hắn thấy được trong thông đạo trước mặt có vô số hài cốt màu đen kịt nằm la liệt trên mặt đất, xương cốt tán loạn, các loại binh khí không còn nguyên vẹn rơi vãi tứ tung đều mất đi uy năng vốn có.

Hết chương 1547.
Bình Luận (0)
Comment