Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1548 - Chương 1548. Còn Bảo Là Mình Không Phải Kiến! (2)

Chương 1548. Còn bảo là mình không phải kiến! (2)
Chương 1548. Còn bảo là mình không phải kiến! (2)

Có thể suy ra được cảnh tượng lúc ấy hỗn loạn và tàn khốc đến mức nào.

Điều làm cho Vương Đằng càng thêm kinh ngạc đó là một cửa động tối đen như mực trên bức tường kim loại của thông đạo, nó như thể bị một sức mạnh nào đó mạnh mẽ phá ra từ bên ngoài.

Vương Đằng cẩn thận đi tới mép tường, quan sát sau cửa động tối om không thấy được năm đầu ngón tay, cho dù hắn mở ‘Linh Thị’ cũng không phát hiện được gì cả, chỉ có thể xác định được cửa động này sẽ dẫn xuống dưới lòng đất.

Mà phía dưới lòng đất chính là nơi cư trú của thứ đáng sợ kia.

“Ngay cả tộc Nghĩ Nhân mạnh như thế cũng bị diệt sạch không còn một mống, thật sự không thể tưởng tượng được thứ kia rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào?” Vương Đằng thở mạnh một hơi, cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hắn do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định tiến sâu vào bên trong hang ổ tộc Nghĩ Nhân xem sao.

Đã đến đây rồi, nếu dễ bỏ cuộc như vậy há chẳng phải sẽ tiếc nuối lắm sao.

Lúc Vương Đằng đang mò mẫm, thì có một bóng người đáp xuống ngoài hang động của tộc Nghĩ Nhân từ trên không trung, người đó không ai khác ngoài thanh niên Seba cao lớn.

“Hang tộc Nghĩ Nhân!” Lúc hắn nhìn thấy quần thể kiến trúc trước mặt thì vô cùng ngạc nhiên.

“Khí tức mà hắn đang đuổi theo, chạy đến chỗ này thì không còn thấy nữa, một là ở bên trong, hai là đã rời đi rồi.” Seba trầm tư một hồi, rồi hóa thành một cái bóng tiến vào bên trong hang ổ tộc Nghĩ Nhân.

Rất hiển nhiên là tên Seba này có một phương pháp bí truyền nào đó có thể cảm nhận được khí tức của người khác.

Dù Vương Đằng đã che giấu rất tốt nhưng vẫn còn có một luồng khí tức lưu lại, bị hắn phát giác ra.

Đương nhiên, loại phương pháp bí ẩn này thật ra có tính hạn chế rất lớn, một trong số những hạn chế đó chính là nơi mà người mà mình đang theo đuôi phải dừng lại lâu một chút, khí tức lưu lại khá nhiều, nếu không sẽ lập tức bị tiêu tán đi, điều thứ hai đó là phải đến cảm nhận trong một khoảng thời gian nhất định, nếu như đang trong trận đấu thì bí pháp này hoàn toàn không thể phát huy tác dụng.

Trong một cuộc chiến mọi thứ diễn ra hết sức nhanh chóng, khí tức lại lẫn lộn pha trộn vào cùng một chỗ, thế thì không tài nào cảm nhận ra được.

Sau khi Seba tiến vào hang động của tộc Nghĩ Nhân, bèn theo đường đi tiến vào sâu bên trong, hắn biết rằng cho dù là tộc Nghĩ Nhân có để lại bất kỳ thứ gì hay không thì cũng sẽ để ở nơi sâu nhất, mà nếu Vương Đằng thật sự đang ở trong đây thì chắc chắn hắn cũng phải ở nơi đó.

Thế nên hắn không chút do dự hay dừng lại dọc đường mà thẳng tiến vào nơi sâu nhất ở bên trong.

Ở một bên khác, sau khi Vương Đằng tăng tốc suốt một đường thì cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, hang mẹ của tộc Nghĩ Nhân.

Nơi này là một không gian cực kỳ rộng lớn, bốn phía xung quanh là những lối đi dẫn đến chỗ này, Vương Đằng đứng trên một trong số những lối đi đó, hắn nhìn xuống dưới.

Phía bên dưới rất sâu, cho dù là với nhãn lực của hắn, khi không mở ‘Linh Thị’ cũng chẳng thể nhìn thấy gì cả.

Ngay sau đó Vương Đằng vội mở ‘Linh Thị’, sau khi hắn đã xác nhận bên dưới không có gì nguy hiểm mới đứng lên thả người bay xuống dưới.

Chốc lát sau, cuối cùng hắn cũng đến được nơi thấp nhất trong hang, mắt khẽ nheo lại.

Bởi vì hắn thấy được một thân thể to lớn khủng khiếp đang nằm rạp dưới đáy hang mẹ, hệt như một ngọn núi nhỏ khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Có điều là hình như nó đã chết rất lâu rồi.

“Đây là?” Vương Đằng hơi sửng sốt.

Cơ thể khổng lồ này có máu trắng tuyết, to ú ụ, nhìn như thể bị sưng húp lên vậy.

“Hình như đây là mẫu thể của tộc Nghĩ Nhân.” Giọng nói của Viên Cổn Cổn bất thình lình vang lên trong não hải.

“Mẫu thể!” Vương Đằng lặp lại lần nữa.

“Là nơi ấp ra tộc Nghĩ Nhân.” Viên Cổn Cổn nói tiếp.

“Vậy mà còn nói không phải kiến, ngay cả cách thức thai nghén cũng hệt như vậy kia mà.” Vương Đằng bắt đầu lảm nhảm.

“...” Viên Cổn Cổn.

Tộc Nghĩ Nhân mạnh mẽ biết bao giờ coi bị Vương Đằng nói thành kiến rồi kìa, nếu để mấy chiến sĩ tộc Nghĩ Nhân biết được không biết có bị hắn chọc tức đến mức bật dậy đánh nhau một trận không, xem xem ai mới là kiến.

“Hình như mẫu thể này bị hút cạn khô rồi.” Dường như Vương Đằng phát hiện được điều gì đó mà bỗng thốt lên một câu.

Sau khi Vương Đằng phát hiện ra điều khác lạ trên mẫu thể tộc Nghĩ Nhân bèn lập tức đáp xuống ngay trên mẫu thể, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, rồi từ từ lia kiếm xuống.

Tuy nhiên với thực lực của hắn, ấy vậy mà chẳng thể bóc tách được lớp vỏ ngoài của mẫu thể ngay từ nhát đầu tiên, điều này quả thực khiến cho người ta kinh ngạc.

Phải biết rằng món binh khí mà hắn đang cầm trong tay là binh khí cấp Giới Chủ, không cần phải lăn tăn mấy đặc điểm khác, chỉ riêng về độ sắc bén cũng có thể dễ dàng chém đứt nhục thân của những cường giả cấp Vực Chủ.

Nhưng giờ khi dùng trên mẫu thể này lại chỉ có thể để lại một vết cắt cạn như thế thôi.

Nếu nhìn từ bên ngoài, thì lớp vỏ ngoài của mẫu thể này chỉ còn lại một tầng mỏng manh, nhìn thì có vẻ trong vắt như pha lê, không ngờ nó lại cứng đến vậy.

“Mẫu thể của tộc Nghĩ Nhân không có năng lực chiến đấu gì cả nhưng bù lại nó có được năng lực tự bảo vệ rất mạnh.” Viên Cổn Cổn xuất hiện ngay bên cạnh, mỉa mai hắn.

“Sao ngươi không nói sớm.” Vương Đằng sầm mặt, hắn chắc chắn Viên Cổn Cổn đang muốn làm xấu mặt hắn đây mà.

“Ngươi có hỏi ta đâu.” Viên Cổn Cổn đáp trả.

“...”

Vương Đằng hít vào một hơi sâu, không thèm để ý đến nó nữa, tiếp tục rót nguyên lực vào trong chiến kiếm, chém xuống dưới.

“Ài, ta nói ngươi nghe, vỏ ngoài của mẫu thể này dùng để luyện vũ khí rất tốt đó, ngươi đừng có mà lãng phí thế.” Viên Cổn Cổn lên tiếng.

Động tác đang chém xuống của Vương Đằng khựng lại, chiến kiếm dừng lại cách vỏ ngoài của mẫu thể tộc Nghĩ Nhân còn chưa đầy một bàn tay.

“Khụ khụ, để ta xem coi có thể tiến vào từ chỗ nào khác được không.” Hắn ho khan một tiếng, thu kiếm lại rồi bay xuống.

Hết chương 1548.
Bình Luận (0)
Comment