Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1550 - Chương 1550. Mẫu Thể Tộc Nghĩ Nhân! (2)

Chương 1550. Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân! (2)
Chương 1550. Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân! (2)

Đột nhiên, cơ thể hắn bắt đầu biển đổi, cơ thịt và xương cốt bắt đầu vặn vẹo, như thể biến thành một người giấy, chỉ có một gương mặt in lên trên.

“Hahaha, sao ngươi có mấy kỹ năng gì đâu không thế, mắc cười ghê luôn.” Viên Cổn Cổn không nhịn được phì cười.

“Đi qua một bên, đừng có làm phiền ta.” Vương Đằng đanh mặt lại, tức giận nói với nó.

Cái miệng của tên này ghét ghê, vốn dĩ chẳng cảm thấy gì, giờ nghe nó nói xong tự nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.

Hắn vội vàng bay vào trong khe hẹp, tiến vào bên trong đại não của mẫu thể, sắp đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Chỗ này cũng không quá tối như trong tưởng tượng của Vương Đằng, ngược lại thì còn thấy được ánh sáng trắng ấm áp, mà ánh sáng này xuất phát từ một khối tinh thạch màu trắng trong suốt như pha lê ngay phía trước.

“Tinh thạch linh hồn!” Viên Cổn Cổn nhìn viên tinh thạch màu trắng bỗng không thể tin nổi mà hét lên.

“Tinh thạch linh hồn!” Hai mắt Vương Đằng sáng lên, hắn vừa nghe thấy cái tên này là biết đồ tốt rồi.

Quả nhiên là có đồ tốt, không tốn công vô ích!

Quan trọng là bốn phía xung quanh còn rất nhiều bong bóng thuộc tính đang lơ lửng, Vương Đằng lẳng lặng nhặt hết.

‘Căn nguyên linh hồn x80’

‘Căn nguyên linh hồn x120’

‘Căn nguyên linh hồn x150’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x2500’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x2800’

‘Sóng âm thần x100’

Vương Đằng vui mừng khôn xiết, vừa hốt được một vố giờ lại thêm một vố nữa, không chỉ có được rất nhiều thuộc tính tinh thần, mà còn có được căn nguyên linh hồn.

Căn nguyên linh hồn cũng là một loại năng lượng quan trọng giống như căn nguyên sinh mệnh!

Chỉ trong một nhoáng, hắn đã thu hoạch được tổng cộng 1800 điểm căn nguyên linh hồn và 6200 điểm tinh thần cấp Hằng Tinh.

‘Căn nguyên linh hồn’ : 27600

‘Tinh thần’ : 43200/50000 (cấp Hằng Tinh)

Ngoại trừ những thứ đó còn có một bong bóng thuộc tính kỹ năng đặc biệt đó là sóng âm thần!

Đây là một loại kỹ năng sóng âm tinh thần!

Vương Đằng không khỏi ngây ra, cảm thấy hơi khó tin.

Thời đến cản không kịp luôn!

Hắn không ngờ lại rơi ra loại kỹ năng tinh thần này, không chỉ vậy đó còn là loại kỹ năng sóng âm cực kỳ hiếm gặp, Vương Đằng thấy hình như hắn được thần may mắn độ rồi.

“Nhân tộc.”

Vào đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng đột ngột vang lên.

“Nhân loại!”

Vương Đằng và Viên Cổn Cổn đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn về phía viên tinh thạch màu trắng kia, cũng nhanh chóng cảnh giác.

Một tia ánh sáng cực kỳ nhu hòa bay ra từ trong tinh thạch màu trắng, biến thành một hình dáng mẫu thể tộc Nghĩ Nhân thu nhỏ vô số lần.

Ánh mắt Vương Đằng co rụt lại, không dám khinh thường đối phương.

Hắn đi cả đoạn đường này, tất cả sinh mệnh đều đã bị hút khô, không còn tí nào cả, chỉ có một chút căn nguyên linh hồn mà mẫu thể tộc Nghĩ Nhân này để lại, thậm chí còn không bị phát hiện, ngay cả khi hắn vận dụng ‘Linh Thị’ cũng không thể phát giác được.

“Ngươi chắc là rất tò mò vì sao ta có thể tránh được sự dò xét của vật kia nhỉ.” Hình như mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nhìn ra sự kinh ngạc và cảnh giác của Vương Đằng, giọng nói dịu dàng lại truyền ra.

“Còn tạm được, cũng chỉ kinh ngạc một chút thôi.” Vương Đằng nói.

“...” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân hiển nhiên có một chút sửng sốt, không nghĩ tới Vương Đằng sẽ trả lời như vậy, cái này hoàn toàn không giống với những gì nó đã nghĩ.

Đầu óc của con người này có phải là có chút vấn đề rồi không?

Vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu của nó, cuối cùng biến thành ý nghĩ như vậy.

Viên Cổn Cổn im lặng nhìn Vương Đằng một chút, đã biết người này lại bắt đầu động kinh rồi.

“Đừng ngừng chứ, xin hãy tiếp tục đi.” Vương Đằng nói.

Trong lòng mẫu thể tộc Nghĩ Nhân rất phiền muộn, nhưng thật vất vả mới gặp được một người sống, hơn nữa thời gian cũng không nhiều, nếu như bỏ lỡ lần này, chỉ sợ...

“Khục...” Nghĩ tới đây, mẫu thể tộc Nghĩ Nhân vội ho một tiếng, lo lắng nói: “Ba ngàn năm trước, người trong tộc của ta đã phát hiện ra nó trong lòng đất, khi đó nó còn chưa nở ra, nhưng người trong tộc của ta đi tới khu vực nó ở, mang chất dinh dưỡng cho nó, thúc đẩy quá trình nở sau cùng của nó.”

Nói đến đây, mẫu thể tộc Nghĩ Nhân rõ ràng lộ ra vẻ mặt thống khổ, chìm vào trong một ký ức đau thương nào đó.

“Cho nên nói các ngươi, luôn rảnh rỗi đi kiếm chuyện, chưa từng nghe sự tò mò hại chết kiến bao giờ sao?” Vương Đằng lắc đầu nói.

“...” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân.

“...” Viên Cổn Cổn.

Con mẹ nó lòng tò mò hại chết kiến!

Ngươi tưởng ta không biết câu nói này ở trên Địa tinh sao?

Đừng đổi đối tượng linh tinh có được không.

Ngươi nói chuyện xuyên tim như này, ai chịu được chứ.

Viên Cổn Cổn cẩn thận nhìn thoáng qua mẫu thể tộc Nghĩ Nhân, sợ Vương Đằng chọc tức đối phương.

“Thiếu niên loài người à, ngươi như này đi vào vũ trụ sẽ bị người ta đánh chết đấy.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân yếu ớt nói.

“Không có đâu, đến bây giờ không phải ta còn sống rất tốt sao.” Vương Đằng nói.

“Vậy thật đúng là may mắn đấy.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nói.

“Không tiếp tục nữa sao?” Vương Đằng hỏi.

“...” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân im lặng một lát, cuối cùng vẫn thoả hiệp hiện thực trước mặt, tiếp tục nói: “Vật kia nở ra, bọn ta đã đánh giá thấp sự khủng bố của nó, tất cả những người đến gần đều bị nó hấp thụ, bọn ta đã sai lầm, không ngay lập tức điều động người mạnh nhất, mang càng nhiều chất dinh dưỡng và thời gian trưởng thành cho nó, khi bọn ta kịp phản ứng lại, thì đã muộn rồi.”

“Các ngươi đúng là... Ngu thật đấy!” Vương Đằng nhịn không được nói.

“Ngươi...” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân quả thực đã bị làm cho tức giận, chủng tộc nó bây giờ đã bị hủy diệt triệt để, Vương Đằng chẳng những không có tấm lòng đồng tình, ngược lại còn ở đó châm chọc khiêu khích nó, nếu có thực thể, nó cũng muốn liều mạng với Vương Đằng.

Nhưng cuối cùng nó vẫn thở dài: “Ngươi nói đúng! Lúc đấy bọn ta quá ngu ngốc rồi.”

“Dừng những lời thừa thãi ở đây đi, ngươi quanh co với ta một vòng lớn như thế, muốn nói cái gì đây?” Vương Đằng khoanh hai tay lại, từ tốn nói.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vật kia là cái gì sao?” Ánh mắt mẫu thể tộc Nghĩ Nhân sáng lên, hỏi ngược lại.

Hết chương 1550.
Bình Luận (0)
Comment