“Hừ, ai đánh chết ai còn chưa chắc đâu.” Seba bị Vương Đằng nói hai ba câu tức giận đến đầu óc lờ mờ, lúc này không nói lời vô ích, trường thương trong tay bộc phát ra ánh thương lạnh như băng, quát lớn một tiếng:
“Chết đi cho ta!”
Ầm!
Một tiếng nguyên lực nổ vang quanh quẩn mở ra bốn phía, càng vang dội hơn trong không gian trống trải.
“Con hươu ngốc này!” Vương Đằng nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, chỉ biết hắn chắc chắn chưa thông báo cho tồn tại cấp Giới Chủ kia đã đích thân chạy đến.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Trong mắt Vương Đằng lóe lên một tia sáng lạnh, vẻ mặt hờ hững.
Hắn cũng sẽ không ngốc ngếch chờ đối phương thông báo cho cường giả cấp Giới Chủ kia.
Cho nên phải lấy thế sấm sét đánh chết người này.
Khụ khụ…
Nhưng khó khăn lắm mới xuất hiện một võ giả hệ Băng, dù thế nào cũng phải cạo lông cừu một phen.
Ngay sau đó, một thanh chiến kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngọn lửa hội tụ, nháy mắt chém ra ngoài, chạm vào với ánh thương của đối phương.
Rầm rầm rầm!
Hai người hóa thành hai tia sáng một xanh lam một xanh lá cây, di chuyển trong không gian bên dưới, va chạm lẫn nhau, bộc phát ra tiếng gầm rú kịch liệt.
Vương Đằng đã vận dụng thể chất hỏa diễm, tuy rằng chỉ sử dụng một loại dị hỏa thiên địa, nhưng vẫn đủ để chống lại võ giả cấp Vũ Trụ.
Hắn đánh ra từng quyền, một tay kia càng cầm chiến kiếm trong tay chém ra áo nghĩa kiếm pháp hỏa diễm.
Nhưng, từng đường tàn ảnh được đâm ra từ trường thương trong tay Seba ở đối diện lại chặn hết công kích của hắn.
Chân mày Vương Đằng dần dần nhíu lại.
Đối phương rõ ràng cũng là cấp Hằng Tinh giống như hắn, nhưng thực lực lại không hề kém chút nào, dưới tình huống không vận dụng át chủ bài, rất khó giải quyết hắn.
Seba cũng cảm thấy khiếp sợ vì sức mạnh của Vương Đằng, cuối cùng âm thầm khẳng định đánh giá kia của cha đối với Vương Đằng.
Tên này thật sự không thể dùng võ giả bình thường để phán đoán.
Hắn tu hành, di chuyển trong vũ trụ với cha mình, từng gặp rất nhiều thiên tài, cũng đã đánh nhau với bọn họ, hiếm có kẻ địch.
Có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực càng không có mấy người.
Nhưng khi đối mặt với Vương Đằng, hắn cảm thấy áp lực, hơn nữa còn là kiểu áp lực rất mạnh kia.
Trong phút chốc, ánh mắt của Seba trở nên nóng như lửa, lửa nóng giống như gặp đối thủ.
“Đã thật lâu không có võ giả cùng giai có thể khiến cho ta hưng phấn như vậy.” Seba liếm môi, nhếch miệng cười: “Để cho ngươi biết thực lực chân chính của ta đi.”
Rầm!
Tiếng nói vừa dứt, một tia sáng màu băng lam cực hạn bộc phát ra từ trên người Seba.
Một lĩnh vực đặc thù lan rộng ra bốn phía, nháy mắt bao vây Vương Đằng vào trong đó.
Chỉ trong nháy mắt, tình hình bốn phía hoàn toàn thay đổi, từ không gian u ám trong lòng đất ban đầu biến thành một không gian băng tuyết tràn ngập băng tuyết.
Lĩnh vực!!!
Còn là lĩnh vực băng tuyết cực kỳ đặc thù hiếm thấy.
“Đến đây đi, cảm nhận lĩnh vực Hàn Băng của ta xem.” Seba cười ha ha, thân thể lơ lửng lên giữa không trung, không gian băng tuyết này giống như cao vô hạn, trên bầu trời có bông tuyết bay xuống, ẩn chứa ý băng hàn cực hạn.
Nếu là võ giả bình thường, chỉ sợ đối mặt với lĩnh vực như vậy, lập tức sẽ bị đông thân hình lại, rơi vào tuyệt cảnh, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Nhưng Vương Đằng là người mang dị hỏa thiên địa, đủ để chống cự ý băng hàn của lĩnh vực Hàn Băng này, thậm chí hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Ở trong lĩnh vực Hàn Băng này hoàn toàn không hề có gì khác ở bên ngoài.
Đáng tiếc Seba lại không hề biết một điểm này, hắn cho rằng Vương Đằng ở trong lĩnh vực Hàn Băng, cho dù không bị đóng băng trong nháy mắt thì cũng sẽ rơi vào trong phiền toái thật lớn.
“Ở trong lĩnh vực Hàn Băng này, ta chính là Thần!”
Giờ khắc này, Seba ở trên cao nhìn xuống Vương Đằng, giống như có lẽ đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Thần? Chỉ vậy à?” Vương Đằng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi.
Sắc mặt Seba cứng đờ, hắn không hề nhìn thấy vẻ lo lắng, thậm chí là sợ hãi từ trên mặt Vương Đằng, chỉ có vẻ bình thản đến cực hạn.
Dáng vẻ kia giống như đang nhìn một đứa con nít vung đao lớn, vốn không coi hắn là cọng hành gì.
“Hừ, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.”
“Ngươi đã tự tin như vậy, thế để cho ngươi cảm nhận một chút sự mạnh mẽ của lĩnh vực Hàn Băng này đi.”
Seba hừ lạnh một tiếng, không do dự nữa, trường thương giơ lên cao, trên bầu trời đột nhiên ngưng tụ ra thương hàn băng chi chít dày đặc không đếm được, toàn bộ mũi thương sắc bén đều nhắm thẳng vào Vương Đằng.
“Băng Ma thương!”
Một tiếng hét lớn truyền ra từ trong miệng hắn.
Băng thương trên không trung lập tức lóe lên tia sáng màu băng lam khiến trống ngực người ta đập thình thịch, vô số băng thương nổ bắn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn băng thương đang bắn nhanh đến, vẻ mặt bình thản đến cực hạn.
Rầm!
Trong phút chốc, tất cả băng thương rơi xuống chỗ hắn đứng, phát ra tiếng gầm rú đáng sợ, tia sáng màu băng lam nồng đậm trực tiếp nhấn chìm hắn.
“A ~” Seba nhìn thấy một màn này, trong miệng không khỏi cười lạnh: “Tự tin mù quáng khiến bao nhiêu thiên tài biến mất, không ngờ ngươi cũng là một trong số đó.”
“Ngươi, có phải vui vẻ quá sớm rồi không.”
Đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi truyền ra từ phía dưới.
“Cái gì?” Seba biến sắc, ánh mắt nheo lại, nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy tia sáng màu băng lam tiêu tán, một quả cầu màu vàng sẫm lơ lửng ra, giọng nói của Vương Đằng truyền ra từ trong quả cầu đó.
“Lĩnh vực!!!” Đồng tử Seba co rụt lại, không thể tin nổi nói: “Ngươi lại cũng có lĩnh vực!”
“Lĩnh vực mà thôi, cũng không phải thứ gì đáng ngạc nhiên.” Giọng nói bình tĩnh của Vương Đằng truyền ra từ trong đó.
“…” Khóe mắt Seba run rẩy.
Lĩnh vực hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, nhưng ở trong miệng Vương Đằng lại là thứ không có gì đáng ngạc nhiên.
Tên này, giọng điệu không khỏi hơi lớn chút!
Vương Đằng không để ý đến hắn, tia sáng màu vàng chợt lóe lên ở sâu trong mắt, trong lòng vang lên một tiếng quát nhẹ:
Lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn, mở!
Ầm rầm!