Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1552 - Chương 1552. Dâng Tặng Lòng Trung Thành!

Chương 1552. Dâng tặng lòng trung thành!
Chương 1552. Dâng tặng lòng trung thành!

Khi Vương Đằng sắp rời đi từ khe hở, mẫu thể tộc Nghĩ Nhân lại lên tiếng, mang theo vẻ bất đắc dĩ.

“Mang ta rời đi, ta bằng lòng dâng hiến lòng trung thành của ta!”

“Lòng trung thành của ngươi!” Vương Đằng dừng bước.

“Đúng vậy, lòng trung thành của ta.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nói: “Có được lòng trung thành của ta, ngươi có thể có được toàn bộ tộc Nghĩ Nhân.”

“Vương Đằng, mẫu thể tộc Nghĩ Nhân thật sự bị ép đến bước đường cùng rồi, lại sẵn lòng bỏ ra cái giá như vậy.” Viên Cổn Cổn ở trong đầu Vương Đằng ngạc nhiên nói: “Nếu như bỏ ra lòng trung thành, vậy tộc này của chúng, sau này đều chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi, mãi mãi làm nô.”

Phải nói, Vương Đằng thật sự có cảm giác động lòng.

Tộc Nghĩ Nhân là chủng tộc cực kỳ hùng mạnh, nếu có thể nhiều thêm một lệ thuộc như vậy chắc chắn là điều tuyệt vời.

“Ngươi chắc chắn?” Vương Đằng hít một hơi thật sâu, hỏi.

“Hiện tại ta có thể hiện nguyên hình để ngươi khắc ấn kí.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân bình tĩnh nói.

“Được, ngươi biến về nguyên hình, sau khi ta để lại ấn ký rồi lập tức mang ngươi rời đi.” Mắt Vương Đằng loé sáng, cuối cùng gật đầu.

mẫu thể tộc Nghĩ Nhân không nói gì nữa, dưới sự khống chế của nó, viên tinh thể màu trắng kia bay về phía Vương Đằng.

Mắt Vương Đằng loé sáng, đưa niệm lực tinh thần ra thăm dò, tiến vào bên trong tinh thạch màu trắng, cực kì thuận lợi để lại ấn ký linh hồn.

Kể từ đó, chỉ cần một ý nghĩ của Vương Đằng, liền có thể quyết định sự sống chết của mẫu thể tộc Nghĩ Nhân này.

Nhưng trong cảm nhận của hắn, bản chất của mẫu thể tộc Nghĩ Nhân này đã là sự tồn tại của cấp Giới Chủ, may mắn là tinh thần lực của Vương Đằng đủ mạnh mẽ, đạt đến cấp Hằng Tinh đỉnh phong, khoảng cách đến đột phá cấp Vũ Trụ cũng không xa, vì vậy còn có thể đảm bảo sự tồn tại của ấn ký.

Nhưng một khi chênh lệch thực lực của hai bên vượt qua giới hạn này, e rằng hắn không có cách nào khống chế mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nữa.

Mắt Vương Đằng sáng lên, ngược lại không quá lo lắng, hắn có lòng tin duy giữ cho chênh lệch thực lực của hai bên ở trong phạm vi nhất định, thậm chí khiến cho chênh lệch này ngày càng nhỏ, cho đến khi vượt qua.

“Việc không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nói.

“Tạm thời không có cách nào rời đi, phi thuyền của ta hỏng rồi, phải đợi phi thuyền sửa xong mới được.” Vương Đằng nói.

“Tộc nhân của ta đã từng để lại một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ, cũng không bị phá hỏng, chúng ta có thể sử dụng chiếc phi thuyền đó rời khỏi đây.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nói.

“Cái gì, các ngươi lại có một chiếc phi thuyền cấp Giới Chủ, tốt quá.” Vương Đằng cực kì vui mừng, vội vàng hỏi: “Ở đâu?”

“Ở phía đông, dưới một toà nhà của tộc ta cách chỗ này tám kilomet.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân nói.

“Được, chúng ta lập tức đi qua đó.” Vương Đằng đưa ra quyết định ngay lập tức.

Hắn không muốn nán lại tinh cầu này một giây phút nào, sớm rời đi cũng an toàn hơn một chút.

“Ngươi quay về bên trong tinh thạch linh hồn trước đi, ta sẽ mang ngươi đến một nơi an toàn, như vậy sự tồn tại kia chắc chắn sẽ không phát hiện ra ngươi.” Vương Đằng nói.

“Ngươi có cách che giấu ta.” Mẫu thể tộc Nghĩ Nhân bất đắc dĩ nói, nó cảm thấy bản thân mình bị hố rồi.

“Ta cũng phải đánh đổi mạo hiểm nhất định mà.” Vương Đằng nhẹ nhàng cười, đưa mẫu thể tộc Nghĩ Nhân vào giữa mảnh nhỏ không gian bên trong tinh thạch linh hồn.

“Ngươi thật xấu xa, dồn ép một mẫu thể tộc Nghĩ Nhân không thể không khuất phục.” Viên Cổn Cổn nói.

“Đừng nói lung tung, ta vốn không muốn mang theo thứ phiền phức này.” Vương Đằng nói.

“Giả vờ, ngươi cứ ra vẻ tiếp đi!” Viên Cổn Cổn cười ha ha.

“Đi thôi.” Vương Đằng từ khe hở ban đầu chui ra khỏi đầu của mẫu thể tộc Nghi Nhân, sau đó lại băng qua thân thể của nó, ra bên ngoài.

“Phải mang thân thể của nó đi, đây là đồ tốt, đặc biệt là cái đầu này, bên trong lại có thể ngăn cách sự dò xét của bên ngoài, nếu không mẫu thể tộc Nghĩ Nhân đã sớm bị phát hiện rồi, thật khó mà tin được.” Viên Cổn Cổn kinh ngạc kêu lên.

Vương Đằng gật đầu, thu thân thể của mẫu thể tộc Nghĩ Nhân vào trong nhẫn không gian.

Ầm!

Vào lúc này, một ánh thương màu băng xanh đột nhiên đâm từ phía trên xuống, mang theo sự lạnh lẽo tột độ càn quét khắp nơi.

“Lại tìm được đến đây rồi.” Vương Đằng lập tức giật mình, không kịp nghĩ nhiều, lửa Thanh Ngọc Lưu Ly tuôn ra, đột nhiên thu lại.

Mở ra thể chất hoả diễm!

Trên thân thể Vương Đằng hiện ra từng vệt văn lộ hoả diễm, sau đó hắn lập tức đấm ra một quyền, hoả diễm ngưng tụ thành một quyền ấn màu xanh, đón lấy ngọn thương băng màu xanh kia.

Đùng đoàng!

Hai bên va chạm với nhau, từng đợt khí cuộn lại, dư âm của nguyên lực phủ khắp mọi nơi.

Vương Đằng lợi dụng cơ hội, nghiêng mình rơi ở phía xa, nhìn bóng dáng cao lớn kia từ trên cao rơi xuống, đôi mắt hơi nheo lại.

“Vương Đằng!” Ánh mắt của Seba lạnh lùng nhìn hắn, phát ra âm thanh chầm chậm.

Trong không gian u ám, hai người ngồi đối diện, không khí lại đọng lại.

“Ngươi và cấp Giới Chủ kia cùng tộc.” Vương Đằng nhìn dáng vẻ của hắn, kinh ngạc hỏi.

“Đó là cha ta.” Seba dùng tiếng Vũ Trụ thông dụng kiêu căng nói.

“Hóa ra là con trai à.” Vương Đằng chợt nói.

“…” Trên trán Seba lập tức nổi gân xanh, ánh mắt hung hăng trừng Vương Đằng.

Lời này giống như không có tật xấu gì, nhưng nghe giống như đang chiếm tiện nghi của hắn.

“Tộc Băng Linh!” Giọng Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên, mang theo một tia kinh ngạc: “Vương Đằng, hắn là võ giả tộc Băng Linh.”

“Tộc Băng Linh?” Vương Đằng hơi sửng sốt.

“Tộc Băng Linh là một chủng tộc cực kỳ mạnh trong vũ trụ, số lượng rất ít ỏi, bọn họ trời sinh có được thiên phú hệ Băng mạnh mẽ, lực lĩnh ngộ đối với căn nguyên hệ Băng vô cùng cao, gần như mỗi người đều là cường giả.” Viên Cổn Cổn cấp tốc giải thích.

“Nói như vậy, là một con dê béo hệ Băng rất mập.” Ánh mắt Vương Đằng lóe sáng.

“Chính ngươi cẩn thận.” Viên Cổn Cổn nhắc nhở.

“Yên tâm.” Vương Đằng gật đầu, sau đó nhìn võ giả tộc Băng Linh trước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Cha ngươi phái ngươi ra, sẽ không sợ ta đánh chết ngươi sao?”

Hết chương 1552.
Bình Luận (0)
Comment