“Đã lâu không gặp, Tào sư huynh!”
Vương Đằng ngồi trên ghế khống chế phi thuyền, đưa mắt nhìn Tào Hoành Đồ nằm trên mặt đất, nhàn nhạt mở miệng.
Không biết tộc Nghĩ Nhân có ham thích như thế nào, ghế ngồi này được thiết kế giống như một ngai vua, toàn thân tối đen, hiện lên vẻ dữ tợn, giống như con thú.
Bất cứ ai đứng trước mặt người ngồi trên ghế này, đầu tiên đều phải nhận đả kích về tâm thần.
Tào Hoành Đồ ngẩng đầu lên, trạng thái bị thương nặng khiến cho toàn thân hắn có vẻ cực kỳ uể oải, hơn nữa đả kích trên tinh thần càng khiến cho hắn có vẻ tiều tụy, so với lúc trước, khi Vương Đằng mới gặp, hoàn toàn giống như hai người khác nhau.
“Ngươi muốn thế nào?” Tào Hoành Đồ khàn giọng hỏi.
Tào Giảo Giảo cũng nhìn Vương Đằng.
Đây cũng là vấn đề nàng muốn hỏi.
Bắt đầu từ Hỏa Hà giới, nàng đã bị Vương Đằng bắt lấy, vẫn luôn nhốt cho đến bây giờ, người sắp tự bế đến nơi rồi.
“Hiện giờ cho các ngươi một lựa chọn, hai người các ngươi chỉ có một người có thể sống, người nào muốn sống sót thì giết đối phương.”
Ánh mắt của Vương Đằng đảo qua hai người, mặt không biểu cảm nói.
Tào Giảo Giảo nghe vậy lập tức trừng lớn mắt, nhìn Vương Đằng giống như đang nhìn một ma quỷ.
Đồng tử trong mắt Tào Hoành Đồ cũng co rụt lại theo đó, dù thế nào đều không ngờ rằng Vương Đằng sẽ để cho bọn họ lựa chọn như vậy.
Cha và con gái tương tàn!
Tên khốn này quả thật không phải người.
Viên Cổn Cổn và thể mẹ tộc Nghĩ Nhân ở bên cạnh đều có vẻ khiếp sợ nhìn hắn.
Trái tim của tên này nhất định rất đen tối.
Lại để cho cha và con gái người ta đưa ra chọn lựa như vậy, quả thật không phải là người!
“Ngươi mơ tưởng.” Tào Giảo Giảo tỏ vẻ oán hận nhìn Vương Đằng, lạnh giọng nói.
“À, đây là lựa chọn của ngươi sao?” Vương Đằng hơi hăng hái liếc nhìn nàng, không hề để ý, sau đó quay đầu sang nhìn Tào Hoành Đồ hỏi: “Tào sư huynh, còn ngươi? Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?”
Tào Hoành Đồ rơi vào im lặng.
Ánh mắt của Tào Giảo Giảo nhìn chằm chằm vào Tào Hoành Đồ. Thật ra nàng còn ôm lấy một tia may mắn với Tào Hoành Đồ, cho dù trước đó Tào Hoành Đồ đã từng từ bỏ nàng.
Từ nhỏ đến lớn, Tào Hoành Đồ đều kỳ vọng cao về nàng, quan tâm yêu thương nàng rất nhiều.
Nhưng kể từ sau khi Vương Đằng xuất hiện, Tào Hoành Đồ đã thay đổi.
Vì tước vị không từ thủ đoạn, thậm chí cả cô con gái là nàng cũng có thể vứt bỏ.
Cho đến bây giờ, gần như là thời điểm cuối cùng rồi, Tào Hoành Đồ sẽ lựa chọn thế nào?
Vương Đằng bình tĩnh nhìn Tào Hoành Đồ.
“Ta…” Tào Hoành Đồ có vẻ đấu tranh, cuối cùng nhìn Tào Giảo Giảo, mở miệng nói: “Giảo Giảo…”
Hắn còn chưa nói ra, nhưng Tào Giảo Giảo đã hiểu ý từ trong ánh mắt hắn, sắc mặt tái nhợt, không khỏi lùi lại một bước.
“Bốp bốp bốp!”
Một loạt tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
Vương Đằng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cười ha hả.
Tào Giảo Giảo bực tức phẫn nộ nhìn hắn.
Lòng người không chịu nổi nhất là thử thách.
Nếu không phải do tên kia đưa ra yêu cầu giống như ma quỷ để cho bọn họ lựa chọn, Tào Hoành Đồ đâu sẽ như thế.
Nói đến cùng đều là lỗi của hắn.
Tào Hoành Đồ nhìn Vương Đằng, ánh mắt mang vẻ nhục nhã.
Hắn cho rằng Vương Đằng nhất định đang cười nhạo hắn, sỉ nhục hắn.
Nhưng hắn không thèm để ý, chỉ cần có thể sống sót, hắn đều không thèm để ý.
Thù hận lớn hơn nữa, chỉ có còn sống mới có thể trả lại được.
Tào Hoành Đồ không cam lòng chết đi như vậy, bởi vậy cho dù phải làm một vài chuyện trái với bản tâm, hắn đều sẽ không tiếc.
“Đừng nhìn ta như vậy, thật ra ta chỉ đùa với các ngươi một chút mà thôi.” Vương Đằng sâu xa nói.
“…” Tào Giảo Giảo.
“…” Tào Hoành Đồ.
Chỉ đùa một chút?
Hai người đột nhiên cảm thấy tức ngực khó chịu, có một xúc động muốn hộc máu.
Cmn bọn họ ở đây muốn chết muốn sống. Kết quả, hắn lại nói cho bọn họ biết đây chính là trò đùa.
Viên Cổn Cổn và thể mẹ tộc Nghĩ Nhân đều câm lặng nhìn hắn.
Quả nhiên lại bị màn biểu diễn này của hắn làm cho da đầu run lên.
“Khụ khụ, ta thật sự không ngờ các ngươi lại tưởng thật. Trong lòng các ngươi, chẳng lẽ ta là người xấu tội ác tày trời sao?” Vương Đằng vô tội nói.
“Ha ha.” Viên Cổn Cổn không nhịn được bật cười lạnh.
Ngực Tào Giảo Giảo phập phồng, nàng thật sự bị chọc tức đến không nói ra lời.
Tên khốn này thật sự quá đáng giận!
Lại sẽ có tồn tại dở hơi như vậy.
Vì sao ông trời không trực tiếp giết chết hắn chứ?
Tào Hoành Đồ cũng điếng cả người, không biết nên có vẻ mặt gì.
“Nhưng, ta vẫn muốn cho các ngươi hai lựa chọn.” Vương Đằng mặc kệ biểu tình của bọn họ, lại nói thêm.
“Lại nữa.” Tào Giảo Giảo giận dữ nói: “Ngươi rốt cuộc định làm gì? Đùa giỡn chúng ta còn chưa đủ sao?”
“Đừng nóng giận, dù sao các ngươi cũng là tù binh mà.” Vương Đằng ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói.
“…” Tào Giảo Giảo lập tức không nói được gì.
Là một tù binh, bị đùa giỡn giống như vậy là bình thường.
Không có tật xấu.
Nhưng tức ngực cực kỳ là thế nào hả đồ khốn.
“Được rồi, không nói nhảm nhiều lời.” Vương Đằng quét nhìn Tào Giảo Giảo và Tào Hoành Đồ, nhàn nhạt nói:
“Thần phục, hoặc là, chết!”
“Lựa chọn đi.”
Tào Giảo Giảo và Tào Hoành Đồ đều chấn động toàn thân, không thể tin nổi nhìn Vương Đằng.
Hóa ra mục đích của hắn chính là điều này.
Muốn để cho bọn họ thần phục!
“Ngươi nằm mơ, dù chết ta cũng sẽ không thần phục ngươi.” Tào Giảo Giảo hừ lạnh nói.
“Không sao, cùng lắm thì ta bán ngươi đến chợ nô lệ. Võ giả cấp Vũ Trụ vẫn có thể bán được với cái giá không tệ, có vài người còn thích nữ võ giả giống như ngươi đấy.” Vương Đằng liếc qua dáng người của Tào Giảo Giảo, không thèm để ý cười ha ha nói.
“Ngươi ngươi…” Tào Giảo Giảo chỉ vào hắn, tức đến mặt đỏ lên. Vừa nghĩ đến mình sẽ bị bán vào chợ nô lệ, thành nô lệ của người ta, thậm chí sẽ bị một vài kẻ có sở thích đặc thù mua đi, nàng lập tức không rét mà run.
“Còn ngươi?” Vương Đằng không để ý đến nàng nữa, mà quay đầu nhìn sang Tào Hoành Đồ.
“Ta… thần phục!” Tào Hoành Đồ chỉ chần chừ một chút, đã đáp ứng.