Lúc này, tiếng động bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, dường như đã nổ ra một trận đại chiến.
Loài Hắc Ám bên ngoài đều nằm ở mức dưới cấp Ma Hoàng, nên tạm thời thì Paige chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Vương Đằng không quá lo lắng về điều đó, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt hết lên quả Ma noãn kia.
Hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị cuối cùng cũng nhận thấy được động tĩnh bên ngoài mỗi lúc một lớn, một trong hai con bắt đầu đứng lên.
“Gabatos!” Con loài Hắc Ám còn lại kêu lên.
“Tình huống lần này có gì đó không ổn lắm, Azibode, ta phải ra ngoài ngó thứ xem.” Gabatos nói bằng tiếng Hắc Ám thông dụng, giọng nói của nó khàn khàn giống như có mảnh giáp đang ma sát với nhau vậy.
“Ra ngoài cũng được, nhưng không được đi quá ba phút, trong vòng ba phút bất kể có chuyện gì đi nữa ngươi cũng phải quay về đây.” Xem dáng vẻ của Azibode thì thấy nó có hơi nghi ngờ, do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nói tiếp: “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, phải lập tức báo cho ta, không thể để mất Ma noãn được.”
“Được, ba phút là đủ rồi!” Gabatos nhe răng cười một tiếng.
Hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị này đều là tộc Ma Giáp, dáng dấp bọn nó cao lớn dị thường, trên người còn mang ma giáp, hai mắt đỏ ngầu.
Lúc này, Gabatos nhấc chân lên, nó lập tức hóa thành một cái bóng lao nhanh ra ngoài đồng thời cũng bay xẹt ngang qua chỗ Vương Đằng đang nấp.
Nét mặt Vương Đằng trầm xuống, hắn biết rằng mình không thể đợi thêm được nữa.
Ba phút!
Một khi con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị này đi ra ngoài, đám người Paige đang ở ngoài kia chắc chắn không thể đấu lại nó.
May là hắn còn để lại ngoài kia một phân thân của hắn, vẫn có thể cầm cự một lát.
Hắn không chần chừ thêm nữa, ngay lập tức dựa vào bí pháp Tiềm Ảnh từ từ tiếp cận con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng còn lại kia.
Tên của nó là gì nhỉ?
Azibode!
Cái tên gì lạ ghê.
Có điều chẳng sao cả, dù sao cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi mà.
Vương Đằng nhanh chóng tiến vào trong phạm vi mười mét của Ma noãn , ngay sau đó hắn lập tức cảm thấy được một luồng sóng tinh thần vô cùng hung hiểm và hỗn loạn xông tới, khiến cho sắc mặt hắn thay đổi một chút.
May thay tinh thần của hắn mạnh nên mới có thể cản nổi sự xâm nhập của luồng tinh thần này.
Vương Đằng vừa chống lại sự xâm nhập tinh thần của Ma noãn vừa dần tiếp cận con loài Hắc Ám kia.
Chín mét!
Tám mét!
Sáu mét!
Năm mét!
Ba mét!
Khi còn cách ba mét, cuối cùng Vương Đằng cũng ra tay, hắn không chút do dự, trực tiếp ngưng tụ mấy mũi tên nguyên lực Quang Minh bắn thẳng về phía loài Hắc Ám.
“Kẻ nào?”
Mắt Azibode đỏ rực, nó quát lên một tiếng.
Đáy lòng giật thon thót. Nó chẳng thể nào ngờ được ở chỗ này lại xuất hiện nguyên lực Quang Minh, trong tình cảnh thế này nó không thể tránh được, bởi vì nếu tránh thì đòn công kích sẽ rơi lên Ma noãn .
Nguyên lực Quang Minh có tác dụng khắc chế rất lớn đối với loài Hắc Ám, nên dĩ nhiên nó cũng sẽ làm tổn thương đến Ma noãn .
Grừ!
Azibode gầm lên giận dữ, nguyên lực Hắc Ám trên người nó cũng tăng vọt, trong tay xuất hiện một tấm khiên đen như mực, nó xoay người cản lại.
Oành!
Mũi tên Quang Minh đáp xuống tấm khiên chắn, nguyên lực bắt đầu tản ra khắp nơi, một luồng sức mạnh khác ập tới, khiến cho Azibode phải lùi ra sau.
Nó lại gầm lên tiếng nữa, hai chân giẫm mạnh lên mặt đất, đứng khựng lại.
“Ngại quá, ta đi trước nhé!”
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng nó.
Azibode vội quay lại nhìn, thì chỉ thấy một bóng người đã đứng bên cạnh Ma noãn từ bao giờ, ngay sau đó người kia ôm Ma noãn lên rồi chạy mất.
Đánh, đánh vậy rồi chạy mất!
Azibode ngơ ra, nó trơ mắt nhìn nhân loại đứng trước mặt nó ôm Ma noãn rồi bỏ chạy, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Gì thế này?
Một con người, sao có thể đứng gần Ma noãn như vậy được, hơn nữa còn không bị lây nhiễm?
À, thằng nhãi con người này là võ giả hệ Quang Minh, nên chắc chắn hắn có được cách gì đó có thể tạm thời chống lại sức mạnh Hắc Ám.
Nhưng vậy cũng không hợp lý!
Đó là Ma noãn cơ mà, còn có nhân loại nào có thể chống lại sự mê hoặc của Ma noãn sao?
Việc này thật khó sức tưởng tượng.
Những suy nghĩ này vụt qua trong não của Azibode, sau đó nó gầm lên một tiếng dữ dội.
Grừ!
“Tên nhân loại kia, ngươi chết chắc! Bỏ Ma noãn xuống cho ta!”
Azibode hệt như phát điên đuổi riết theo Vương Đằng, nó tăng tốc đến cực hạn, nguyên lực Hắc Ám cả người tuôn ra cuồn cuộn.
“Tới đây, tới đây, đuổi theo ta nè, đuổi kịp ta sẽ cho ngươi… hi hi hi!” Vương Đăng liên tục ngưng tụ lực Quang Minh ném ra phía sau.
Azibode không dám nghênh ngang đấu với lực Quang Minh, nên nó chỉ có thể vừa tránh vừa đuổi, nghe giọng nói khiêu khích hèn hạ không ngừng lọt vào lỗ tai khiến nó tức đến mức suýt nữa nổ tung tại chỗ.
“Ngươi đi chết đi.”
Hai mắt Azibode lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nó vươn tay tóm lấy, nguyên lực Hắc Ám ngưng tụ lại thành một cánh tay đen thui to khổng lồ vươn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng thấy thế, ánh mắt cũng lóe lên, ngọn lửa màu xanh ngưng tụ lại, một tay giữ lấy Ma noãn, tay còn lại đấm ra.
Ngọn lửa ngưng tụ thành quyền ấn, nó mang theo sức mạnh to lớn của ‘áo nghĩa Lực’, ầm ầm đánh tới.
Oành!
Cánh tay Hắc Ám tan biến, quyền ấn bằng lửa cũng tan tành, không ai hơn ai cả.
Nhưng Vương Đằng lại nhân cơ hội này chạy được hơn trăm mét.
Mà ở bên kia.
Gabatos vừa ra không bao lâu, đã đụng phải Paige đang bị hai con loài Hắc Ám truy đuổi.
Hai bên đụng mặt nhau trong thông đạo, sắc mặt Paige lập tức sầm xuống, cảm thấy miệng đắng nghét.
Coi bộ số nàng cũng đen ghê.
Ngay chỗ rẽ lại gặp được loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị, thật là chết chắc mà!
“Dám chạy tới nơi này, ta thấy ngươi chắc không biết chữ ‘chết’ viết như thế nào rồi.” Khóe miệng Gabatos hiện lên nụ cười nham hiểm, nó đạp chân một cái phóng đến chỗ Paige hệt như một mũi tên màu đen.
Đối phương đang nói chuyện bằng tiếng Hắc Ám thông dụng, Paige không hiểu được, nhưng nhìn dáng vẻ của con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng này thì nàng cũng biết tình hình không ổn, nên nhanh chóng bỏ chạy.