Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1590 - Chương 1590. Đánh Xong Thì Chạy!

Chương 1590. Đánh xong thì chạy!
Chương 1590. Đánh xong thì chạy!

Khác với Hoặc Tâm, với kỹ năng Hoặc Tâm ta chỉ cần giải trừ sự khống chế của Hoặc Tâm thì đối phương có thể khôi phục trở lại như bình thường, không chịu ảnh hưởng gì nữa.

Nếu hai bên cách nhau quá xa, không cần bản thân người này ra tay, kỹ năng Hoặc Tâm cũng sẽ tự động được giải.

Vì thế nên trên thực tế kỹ năng Hoặc Tâm tồn tại rất nhiều điểm hạn chế.

Thật ra chỉ cần nghĩ đến sức mê hoặc khủng khiếp của Ma noãn thì cũng đủ để mường tượng ra sự mạnh mẽ của kỹ năng Mê Hoặc này rồi.

Và dĩ nhiên, kỹ năng Mê Hoặc này cũng không phải loại muốn dùng thì có thể dùng được.

Muốn để lại một ám thị tâm lý vào trong lòng một người nào có dễ dàng như vậy, phải cùng lúc có đủ hết các điều kiện cần thiết mới được, ví dụ như tinh thần phải mạnh hơn đối phương, còn phải đặt đối phương vào trong tình huống không đề phòng gì, vân vân và mây mây…

Nói tóm lại, tinh thần càng mạnh, thì xác suất thành công càng cao.

Dù sao thì Vương Đằng cũng không phải là Ma noãn.

Ma noãn quá đặc biệt, bản thân nó đã là vật dẫn mang nguyên lực Hắc Ám và tinh thần hỗn loạn, nên tất nhiên nó có được sức mê hoặc mạnh mẽ vô song.

Vương Đằng không quan tâm mấy chuyện này lắm, bởi vì chỉ cần hắn nâng kỹ năng Mê Hoặc lên mức viên mãn, hiệu quả tất nhiên sẽ mạnh mẽ lên theo.

Nhắc đến mới nói, kỹ năng Mê Hoặc có vẻ hơi giống với ấn Nô Hồn mà đợt trước hắn sử dụng để đối phó Tào Hoành Đồ và Tào Giảo Giảo, chúng đều là cách để nô lệ hóa những người khác.

Chẳng qua là ấn Nô Hồn mang tính cưỡng ép, còn Mê Hoặc này có vẻ dịu dàng, nhẹ nhàng hơn, nó chỉ nhân lúc đối phương không đề phòng rồi bắt đối phương trở thành nô lệ thôi.

Vì vậy khi so sánh hai bên, Vương Đằng thấy thích kỹ năng Mê Hoặc hơn.

Lúc này hắn mới nhìn Ma noãn ở phía trước, đột nhiên cảm thấy Ma noãn cũng không còn quá đáng sợ nữa, nó cũng chỉ là một ‘bé’ thuộc tính mà thôi.

Vương Đằng ẩn mình trong bóng tối, sau đó tiếp tục lẳng lặng nhặt bong bóng thuộc tính.

Vừa nãy mới nhặt được một đống, giờ Ma noãn lại bắt đầu rơi bong bóng thuộc tính.

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x1500’

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x1300’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x120’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x170’

‘Mê Hoặc x100’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x150’

‘Tinh thần cấp Hằng Tinh x160’

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x1200’

‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x1000’

‘Mê Hoặc x150’

“Lại xuất hiện nữa rồi! Lại xuất hiện nữa rồi!” Vương Đằng vui sướng vô cùng, kỹ năng Mê Hoặc lại xuất hiện một lần nữa.

Nguyên lực tinh thần Hắc Ám và tinh thần cấp Hằng Tinh thì khỏi phải nói nữa, chủ yếu là kỹ năng Mê Hoặc thôi, lần này lại xuất hiện đến tận ba bong bóng thuộc tính, tổng cộng được 350 điểm thuộc tính.

Mê Hoặc :400/1000 (nhập môn)

Vương Đằng liếc nhìn lên bảng thuộc tính xong, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Không còn cách nào, cộng gộp với những bong bóng thuộc tính đợt trước nữa cũng chỉ có 400 điểm thuộc tính, vừa mới bước vào giai đoạn nhập môn mà thôi.

Vương Đằng còn muốn đợi một lúc xem xem có bong bóng thuộc tính nào xuất hiện nữa không.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến từng đợt nhốn nháo.

Oành!

Một tiếng động lớn khác vang lên nối đuôi sau.

“Thôi chết, ra tay rồi à!” Vẻ mặt Vương Đằng hơi thay đổi, hắn dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn là bọn người Paige bị phát hiện rồi, hiện giờ e là đã bắt đầu giao đấu với loài Hắc Ám.

Lúc này hắn không dám làm gì manh động cả, bởi vì hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị đứng bên cạnh Ma noãn ở ngay trước mặt hắn cũng nhận thấy được sự náo động ở bên ngoài, nhưng chúng không làm gì hết.

Vương Đằng dùng thiên phú ngụy trang biến hình cao cấp để ẩn mình vào trong bốn vách đá xung quanh, sau đó lại sử dụng thêm bí pháp Tiềm Ảnh để che giấu, có thể bảo vệ không lộ ra bất kỳ khe hở nào.

Dù sao thì hang động này cũng là nơi tồn tại của Ma noãn , hiện giờ khắp nơi đều là nguyên lực Hắc Ám. Vương Đằng dùng bí pháp Hắc Ám để ẩn thân, như vậy rồi còn bị phát hiện mới là lạ đó.

Nếu nguyên lực hệ khác, chắc chắn sẽ bị bại lộ ngay và luôn.

Hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị lại tiếp tục im lặng, bọn chúng vẫn đứng xung quanh canh giữ cho Ma noãn như cũ, có vẻ sự chú ý của bọn nó dành cho Ma noãn cao hơn nhiều so với dự đoán của Vương Đằng.

Cũng không có gì lạ, quả Ma noãn này đâu phải muốn tụ lại là tụ được đâu.

Theo như ký ức của Hư Vô Thôn Thú mô tả thì bắt buộc phải do một loài Hắc Ám có cấp Ma Tôn ra tay, hơn nữa còn phải hao tốn rất nhiều nguyên lực mới có thể ngưng tụ ra được một Ma noãn, sau đó nó lại phải tiếp tục hấp thu năng lượng, từ từ ấp nở.

Loài Hắc Ám cấp Ma Tôn là thế nào?

Ma Hoàng được chia thành hạ vị, trung vị và thượng vị lần lượt tương ứng với cấp Vũ Trụ, cấp Vực Chủ và cấp Giới Chủ!

Cấp Ma Tôn còn trên cả cấp Ma Hoàng, sự tồn tại của nó tương đương với cấp Bất Hủ.

Ma noãn được ngưng tụ từ việc hao tốn nguyên lực của một cấp bậc tương đương với cấp Bất Hủ, thế nên độ quý giá của nó là khỏi phải bàn.

Cho dù loài Hắc Ám bên ngoài có chết sạch đi nữa thì e là hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị này cũng chẳng thèm chớp mắt một cái, bọn nó chỉ cần mang theo Ma noãn bỏ chạy, chuyển dời địa điểm mà thôi.

Trước đây cũng từng có người nhiều lần tới đây điều tra về chuyện này, đều bị bọn nó xử lý sạch sẽ, thật ra loài Hắc Ám này cũng đã có ý định di dời, chẳng qua là quặng nguyên ở chỗ này còn hơn phân nửa chưa tiêu hóa hết, nên bọn nó thấy tiếc.

Dù sao thì để tìm một nơi có quặng nguyên thế này cũng không phải là điều dễ dàng gì.

Vì thế bọn nó cứ kéo dài mãi, ôm một tia hy vọng để tiếp tục ở lại nơi này.

Vương Đằng khẽ cau mày, hắn đang vắt óc suy nghĩ làm sao để dẫn dụ hai con loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị này đi?

Mà không được để chúng mang theo Ma noãn bỏ chạy.

Hết chương 1590.
Bình Luận (0)
Comment