Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1595 - Chương 1595. Ôi Mẹ Ơi, Nhân Loại Này Quá Đáng Sợ Rồi!

Chương 1595. Ôi mẹ ơi, Nhân loại này quá đáng sợ rồi!
Chương 1595. Ôi mẹ ơi, Nhân loại này quá đáng sợ rồi!

Chỗ sâu trong thức hải của hắn, trong một khu vực bị khí màu đen tím bao lấy, một cự thú kinh khủng mở mắt, ánh mắt màu đen tím sâu thẳm mà cao quý chiếu rọi đến, một luồng lực linh hồn vô cùng kinh khủng quét qua trong thức hải.

Ầm!

Tinh thần hỗn loạn đến từ Ma noãn lập tức bị đánh tan, không chịu nổi một đòn.

“Bị bắt giữ còn không thành thật.” Vương Đằng cúi đầu nhìn về phía Ma noãn dưới chân, trong âm thanh bình thản ẩn chứa lạnh lẽo.

Sau đó hắn rút trường kiếm ra, đâm xuống lần nữa.

Xì xì!

Âm thanh lợi khí đâm vào thịt được truyền đến rõ ràng, Ma noãn lại phát ra tiếng thét chói tai, giống như vô số âm thanh trộn lẫn cùng một chỗ, giống như Ma Thần nói nhỏ, vong linh đang nỉ non, còn đáng sợ hơn âm thanh trước đó, sẽ khiến người ta bị xâm chiếm, không thể tự kềm chế.

Nhưng...

Vương Đằng vẫn không hề phản ứng, sắc mặt còn không thay đổi chút nào, ánh mắt vô cùng sáng rõ.

Vừa rồi dưới tình huống không chút đề phòng, tinh thần hỗn loạn kia cũng không cách nào tạo thành ảnh hướng với hắn. Lúc này hắn đã sớm chuẩn bị, sao lại có thể trúng chiêu.

“Kêu thêm một tiếng thử xem.” Vương Đằng lại rút trường kiếm ra một lần nữa, sau đó đâm xuống.

“...” Ma noãn.

Đcm nhân loại này không đúng!

Vì sao có thể không bị tinh thần của nó ảnh hưởng.

Ma noãn có ý thức nhất định, nó không nghĩ ra, giờ phút này hoàn toàn bị vây trong trạng thái chết lặng.

Loài Hắc Ám phía xa cũng ngơ ngác.

“?”

Đây là tình huống gì?

Ở khoảng cách gần như vậy, chịu hai lần xung kích tinh thần của Ma noãn, vậy mà không có chút chuyện, còn thuận tay đâm Ma noãn hai kiếm.

Bọn chúng cảm thấy không thể tin nổi, vì sao Nhân loại này không bị ảnh hưởng?

Điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn chúng.

Đồng thời, bọn chúng nhìn thấy hai kiếm đó mà trong lòng run sợ.

Đó là Ma noãn mà, tên khốn này lại dám đối xử với Ma noãn như vậy!

“Nhân loại, thả Ma noãn ra.” Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng cuối cùng phản ứng lại, phẫn nộ quát Vương Đằng.

“Ngươi nói thả là thả, ngươi là cái thá gì?” Vương Đằng ngẩng đầu, bình thản nói.

“Muốn chết!” Hai mắt của hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng muốn phun lửa.

Ngươi là cái thá gì?

Đường đường là tồn tại cấp Ma Hoàng, vậy mà bọn chúng bị một võ giả Nhân loại cấp Hằng Tinh khinh thường như thế, quả thực không thể nhịn.

“Muốn, thì tự đến cướp đi!” Vương Đằng lại hoàn toàn không xem ánh mắt muốn giết người của hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng kia là cái gì, ngoắc ngón tay với bọn chúng, ánh mắt khinh thường.

Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng tức giận nguyên lực Hắc Ám toàn thân đều bắt đầu bạo động.

Tên khốn này quá kiêu ngạo!

“Giết hắn!”

“Đoạt lại Ma noãn!”

Lửa giận bốc lên trong lòng hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng, lúc này chúng vung lên bàn tay to, phẫn nộ quát.

Loài Hắc Ám phía sau bọn chúng lập tức phát động công kích, một đám giống như bơm máu gà, rít gào xông về phía Vương Đằng.

“Qua đây chịu chết.”

Vương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, một luồng dao động kỳ lạ tản mát ra trên người, giống như từng gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.

Lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn, mở!

Lĩnh vực Nguyên Từ, mở!

Trong trời đất cảnh sắc đại biến, cả không gian biến thành màu vàng sẫm, một tảng đá thật lớn trôi nỗi trên bầu trời, ngay cả mặt đất cũng biến thành cự thạch trôi nỗi giữa không trung.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trọng lực khổng lồ đè xuống loài Hắc Ám, những loài Hắc Ám bay giữa không trung giống như bị một sức mạnh khổng lồ va chạm, rơi mạnh xuống mặt đất, hung hăng đập lên trên cự thạch.

Hai loại lĩnh vực chồng lên nhau, phát huy ra uy lực cực kỳ mạnh.

Đây không phải một cộng một bằng hai đơn giản, mà là uy lực vượt trội gấp đôi.

Lúc trước, sau khi đoạt xác Hư Vô Thôn Thú, Vương Đằng không vội rời khỏi tinh cầu suy yếu kia, mà lấy đủ bong bóng thuộc tính ở đó.

Trên tinh cầu suy yếu kia, chẳng những có lĩnh vực Nguyên Từ, còn có áo nghĩa Sát Lục.

Vương Đằng lấy hết, mới nỡ rời đi.

Cuối cùng, lĩnh vực Nguyên Từ của hắn đạt tới tam giai, áo nghĩa Sát Lục thì đạt tới tám thành, cho nên mới có thể phát huy ra uy lực lớn mạnh như vậy.

Giờ phút này, hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng không khỏi biến đổi sắc mặt, cảm giác thân thể bị ép tới không thể động đậy.

“Lĩnh vực!”

Lại là lĩnh vực!

Võ giả Nhân loại này rõ ràng là võ giả cấp Hằng Tinh, làm sao có thể nắm giữ lĩnh vực mà cường giả cấp Vực Chủ mới có thể nắm giữ?

Hơn nữa không chỉ một loại.

Thiên tài!

Thằng nhóc Nhân loại này tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.

Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng không khỏi nhìn nhau một cái, trong mắt bùng nổ sát ý.

Mặc kệ thế nào, phải giữ hắn lại.

Thiên tài như vậy không thể để phát triển lên, giai đoạn cấp Hằng Tinh đã nắm giữ lĩnh vực, tới cấp Vực Chủ thì tiêu rồi.

Võ giả càng lớn mạnh, sức ảnh hưởng càng kinh khủng, một khi thiên tài như vậy đạt tới cường giả cấp Vực Chủ, tuyệt đối là cấp bậc tai họa.

Ầm!

Hai loài Hắc Ám miễn cưỡng chống đỡ trọng lực kinh khủng kia, đạp trên cự thạch dưới chân, phóng lên cao, xông về phía Vương Đằng.

“Muốn giết ta à.” Vương Đằng nhìn thấy ánh mắt của hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng, miệng phát ra một tiếng cười khẽ, duỗi tay chỉ một cái.

“Đi!”

Vô số cự thạch bốn phía đột nhiên cử động, lần lượt xông tới hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng. Dưới sự chồng chất của lĩnh vực Nguyên Từ, chúng tựa như từng quả đạn pháo.

Trong quá trình rơi xuống, cự thạch bộc phát ra dao động nguyên lực vô cùng lớn mạnh, có thể thấy cũng không phải là công kích đơn giản.

Sắc mặt của hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hơi thay đổi, phân tán ra, lao về hai bên, muốn né tránh cự thạch chi chít dày đặc này tấn công.

Rầm rầm rầm!

Đáng tiếc bọn chúng vẫn xem nhẹ uy lực lớn mạnh của cự thạch này.

Vô số cự thạch dường như lấp đầy cả không gian, không có chỗ bọn chúng có thể trốn.

Bọn chúng muốn xông ra từ khe hở giữa những cự thạch, nhưng cự thạch phía sau theo sát, trực tiếp đập qua.

Vẻ dữ tợn trên mặt hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng đột nhiên ngưng đọng lại, thân thể bị bóng đen của cự thạch ném xuống bao phủ, ầm một tiếng, nó đã bị đập trúng.

Hết chương 1595.
Bình Luận (0)
Comment