Bọn chúng không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể điều động nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể ra hình thành lồng phòng ngự.
Ầm ầm!
Cự thạch vỡ tung, mà hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng cũng không có được bất kì chỗ tốt nào, bị đánh bay ra ngoài trong nháy mắt. Thân thể chúng không ngừng quay cuồng trong không trung, thậm chí ngay cả ma giáp trên người cũng xuất hiện vết rách, vô cùng chật vật.
Bọn chúng liều mạng ngăn cản lực khổng lồ không ngừng truyền đến trên thân thể, vừa mới ổn định thân hình, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng còn không chờ bọn chúng có động tác gì, cự thạch phía sau lại tấn công lần thứ hai.
Ầm ầm ầm!
Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng co rút đồng tử, hoàn toàn không phản ứng kịp, lại bị cự thạch đập vào.
Vương Đằng đứng trong không trung, vươn ngón tay ra, từng cự thạch từ bốn phương tám hướng đập xuống. Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng giống như hai con rối mặc người ta bài bố, căn bản không có thừa sức phản kháng.
Gào!
Gào!
Bọn chúng không ngừng phát ra tiếng gào thét giận dữ, giống như dã thú bị thương, đáng tiếc đều không giải quyết được vấn đề gì.
Tình huống như vậy, bọn chúng mới gặp lần đầu tiên trong cuộc đời.
Loài Hắc Ám tộc Ma Giáp vô cùng lớn mạnh, cho tới bây giờ cũng chỉ có chuyện bọn chúng ngược người khác, hiện tại vậy mà bọn chúng lại bị ngược.
Phía dưới, những loài Hắc Ám đó bị ép tới không thể nhúc nhích đều xem đến ngây người, hoàn toàn không biết nên lộ ra biểu cảm gì, bọn chúng trừng to mắt, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Hai vị Ma Hoàng đại nhân, vậy mà bị đánh thành như vậy.
Cái này...
Từng loài Hắc Ám tộc Ma Giáp hung danh bên ngoài, giờ phút này vậy mà đều cảm thấy khiếp sợ.
Má ơi, Nhân loại này quá đáng sợ đi.
Trên vùng rộng lớn hoang vu, một lồng ánh sáng do nguyên lực màu vàng sẫm hình thành giống như một cái chén lớn màu vàng úp trên mặt đất.
Đó là lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn của Vương Đằng.
Giờ phút này, tiếng gầm rú không ngừng quanh quẩn trong lĩnh vực.
Phía dưới loài Hắc Ám nhìn ngơ rồi!
Hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng cũng bị đánh ngơ rồi, đầu ong ong vang dội.
Cho dù là ai bị vô số cự thạch đập vào, ước chừng sẽ bị mơ màng như vậy, trong đầu óc một đám keo dán.
Ma giáp của loài Hắc Ám tộc Ma Giáp quả thật vô cùng cứng rắn, võ giả tầm thường khó có thể phá vỡ.
Nhưng đó chẳng qua là bởi vì sức mạnh của bọn họ còn chưa đủ mạnh.
Chỉ cần sức mạnh đủ mạnh, vạn vật đều dễ thương... Không đúng, là vạn vật đều có thể phá!
Cho nên Vương Đằng căn bản không đi công kích nhược điểm của bọn họ, bởi vì trong mắt hắn, toàn thân loài Hắc Ám tộc Ma Giáp đều là nhược điểm, trực tiếp lấy sức mạnh đánh phục người là được rồi.
Vương Đằng đứng trên một cự thạch, lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, hoàn toàn không định dừng tay.
Cho dù kéo dài, hắn cũng không thua người khác.
Không phải chỉ là tảng đá sao, trong lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn này của hắn có rất nhiều, còn có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra, không sợ không đủ dùng.
Đồng thời, hắn cũng không dự định buông tha cho những loài Hắc Ám phía dưới đó.
Ánh mắt đảo qua, loài Hắc Ám dưới cấp Ma Vương phía dưới thoáng chốc rùng mình một cái, cảm thấy nổi da gà.
Khóe miệng Vương Đằng lộ ra một nụ cười tà ác, chỉ về phía bọn chúng, vô số cự thạch chậm rãi di chuyển, nhắm ngay loài Hắc Ám phía dưới.
Σ(°△°)︴
Nhìn thấy nụ cười kia, loài Hắc Ám tập thể lui về phía sau một bước.
Ầm! Ầm! Ầm...
Đúng lúc này, tiếng vang thật lớn quanh quẩn, những cự thạch không chút lưu tình đập xuống, tựa như trời giáng thiên thạch.
“Chạy đi!”
Không biết là loài Hắc Ám nào hét to một tiếng, lại trực tiếp lựa chọn đi theo lòng mình, nhanh chân bỏ chạy.
Bọn chúng hoàn toàn bắt đầu điên cuồng, liều mạng chống đỡ trọng lực bốn phía, chạy trốn khắp nơi.
Không thể trách bọn chúng quá hèn nhát, thật sự là vết xe đổ của hai loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng ở chỗ đó, rất thảm.
Ngay cả Ma Hoàng đại nhân cũng không ngăn được, bọn chúng có năng lực thế nào.
Nhưng trong lĩnh vực này, cho dù bọn chúng chạy trốn như thế nào, đều trong phạm vi công kích của cự thạch.
Từng cự thạch đập lên người loài Hắc Ám, đập bọn chúng trực tiếp ngã sấp, ma giáp trên người xuất hiện tổn hại.
Gào!
Gào!
Gào!
Tiếng gầm rú đau khổ liên tiếp vang lên.
Từng loài Hắc Ám tộc Ma Giáp giống như thịt trên thớt mặc người ta xâu xé, trước đập dẹp ba phần, để chất thịt mềm, sau đó thì có thể xử lý tỉ mỉ.
Ừm, phương pháp này không tệ.
Vương Đằng sờ cằm, cảm giác trình độ ‘Linh trù’ của mình lại thăng hoa không ít.
Càng là phương pháp đơn giản, càng bao hàm chí lý.
“Đừng chạy, không chạy thoát được đâu, nhanh chóng phá vỡ lĩnh vực đi!”
“Nhân loại này chỉ là võ giả cấp Hằng Tinh, cho dù lĩnh ngộ lĩnh vực, phạm vi lĩnh vực cũng sẽ không quá lớn.”
“Mọi người hợp lực phá vỡ lĩnh vực!”
Những loài Hắc Ám này không cam lòng khuất phục như vậy, lần lượt gào to.
Bọn chúng cũng không ngốc, biết chỉ có phá tan lĩnh vực, mới có thể chân chính thoát khỏi công kích của những cự thạch đó.
Phạm vi của lĩnh vực tương quan với cấp bậc lĩnh vực, cấp bậc càng cao, phạm vi càng rộng, cường độ cũng sẽ càng cao, tự nhiên sẽ càng khó đánh vỡ.
Những loài Hắc Ám này biết Vương Đằng chỉ là võ giả cấp Hằng Tinh, cho nên chắc chắn lĩnh vực này sẽ không quá khó đánh vỡ.
Bọn chúng giãy dụa bò lên, một vài loài Hắc Ám hỗ trợ ngăn cản cự thạch va chạm, loài Hắc Ám còn lại lập tức nhằm phía ranh giới của lĩnh vực.
Ở trước mặt tử vong, cho dù là loài Hắc Ám cũng bộc phát ra ham muốn cầu sống mãnh liệt. Bọn chúng dùng hết bản lĩnh cả người đánh lên lĩnh vực, vậy mà thật sự khiến lĩnh vực Thiên Thạch Tinh Vẫn này chấn động.
“Tốt!”
“Tiếp tục!”
Các loài Hắc Ám không khỏi mừng rỡ, càng thêm ra sức tấn công.
Ánh mắt Vương Đằng hơi híp lại, khóe miệng hiện lên một tia cười khẩy: “Nếu các ngươi đã vội muốn chết, vậy đừng trách ta không khách sáo.”
Hắn vừa khống chế cự thạch đập xuống, ngăn cản loài Hắc Ám tiếp tục phá hư lĩnh vực, kéo dài thời gian, vừa chỉ tay lên trên bầu trời.