Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1612 - Chương 1612. Làm Việc Tốt Cũng Phải Chú Trọng Cách Làm (2)

Chương 1612. Làm việc tốt cũng phải chú trọng cách làm (2)
Chương 1612. Làm việc tốt cũng phải chú trọng cách làm (2)

Mẹ nó lối suy nghĩ này đúng là không phải người bình thường có thể có.

Nhưng đây cũng chỉ là một lần thử nghiệm thôi, nếu không được thì Vương Đằng sẽ sử dụng Quang Minh Thánh Hỏa để thiêu hủy.

Đối với vật Hắc Ám như Ma noãn, Quanh Minh Thánh Hỏa chính là khắc tinh lớn nhất của bọn nó.

Chỉ là trong Ma noãn chứa căn nguyên Hắc Ám, muốn hoàn toàn thiêu hủy sạch sẽ thì sợ là cần thời gian khá dài.

Cũng may kết quả còn tốt hơn dự đoán của Vương Đằng.

Sau khi hắn hút Ma noãn này một lần, nó đã giống như một người bị nữ bị hiếp, trực tiếp hét lên.

Ngay cả Veblen cũng bị âm thanh hù dọa.

Còn Vương Đằng quả thật đã hút ra một sợi căn nguyên Hắc Ám.

Cái hắn dùng là năng lực thôn phệ của Hư Vô Thôn Thú.

Phải biết rằng năng lực của Hư Vô Thôn Thú được xưng là không gì không nuốt, sao có thể không nuốt được một Ma noãn cỏn con này.

Mặc dù Hư Vô Thôn Thú vô cùng ghét thứ có liên quan tới Hắc Ám, nhưng bây giờ Vương Đằng là chủ đạo.

Lúc hắn hóa thân thành Hư Vô Thôn Thú hấp thụ căn nguyên Hắc Ám, có cảm nhận được chút không thoải mái, nhưng ý thức chủ đạo của loài người chiếm ưu thế, hoàn toàn có thể nhịn được loại không thỏa mái và chán ghét này.

Cho nên hắn đã thành công.

Bây giờ một sợi căn nguyên bị hấp thụ kia đã đến không gian thôn phệ của Hư Vô Thôn Thú, chỉ cần chút thời gian là có thể hoàn toàn luyện hóa, trở thành đồ của hắn.

Lúc này, Vương Đằng đưa tâm thần vào trong không gian thôn phệ của Hư Vô Thôn Thú. Hắn thấy một căn nguyên Hắc Ám nhỏ bồng bềnh trong không gian thôn phệ, đang bị từng sương mù màu tím đen bao vây gột rửa.

Đây chính là quá trình luyện hóa.

Có được căn nguyên Hắc Ám này, cộng thêm căn nguyên hỏa diễm, căn nguyên Kim có được lúc trước, Vương Đằng đã có bốn loại lực căn nguyên rồi.

Một võ giả cấp Hằng Tinh có đủ bốn loại lực căn nguyên, nếu võ giả cấp Giới Chủ biết thì sẽ đều trợn lồi mắt ra ngoài.

Veblen rất tức giận với câu trả lời qua loa của Vương Đằng, nhưng lại không có bất cứ cách gì với Vương Đằng, nên chỉ có thể nói tiếp: “Ngươi thử thêm lần nữa.”

Hắn muốn nghìn kỹ hơn xem rốt cuộc Vương Đằng đã tổn thương Ma noãn này thế nào.

“Được rồi, cho ngươi xem lần nữa.” Trong lòng Vương Đằng cười thầm.

Lực thôn phệ của Hư Vô Thôn Thú quỷ dị biết bao, cộng thêm nguyên lực Quang Minh yểm hộ, hắn không tin Veblen có thể nhìn ra điều gì.

Thế là Vương Đằng lại rút kiếm Quang Minh ra, lại một kiếm đâm trúng Ma noãn.

Tiếng kêu chói tai lại vang lên, dao động tinh thần hỗn loạn quét ra bốn phía.

Đáng tiếc Vương Đằng và Veblen đều có chuẩn bị, Ma noãn này kêu cũng uổng phí, không hề có tác dụng gì.

Lại một sợi căn nguyên Hắc Ám bị Nguyên Đằng hấp thụ.

Sau đó hắn trực tiếp tản kiếm Quang Minh đi.

Hai kiếm!

Đủ rồi.

Trình tự xử lý hôm nay dừng ở đây trước, sau này cứ từ từ làm.

Hắn đã nói với tướng quân Mokallen là mười ngày nửa tháng, vậy thì phải mười ngày nửa tháng. Nếu bỗng chốc đã xử lý xong, vậy không phải tự mình vả mặt mình à.

Hắn không ngốc như vậy.

Hơn nữa biểu hiện càng khó khăn, lúc tướng quân Mokallen xin công cho hắn, sức thuyết phục mới càng lớn.

Đến lúc đó những quân chủ kia quân đội kia biết được sự trả giá của hắn chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.

Làm việc tốt cũng phải chú trọng cách làm, không thể một mực làm liều, nếu không rất dễ làm ơn mắc oán, uống phí cố gắng.

Như vậy rất không tốt.

“???” Cả mặt Veblen ngơ ngác.

Sau đó thì sao?

Cứ như vậy, hết rồi?

Hắn đã quan sát rất tỉ mỉ, nhưng vẫn không nhìn ra được gì cả, chút manh mối cũng không phát hiện ra.

Hắn là người đại trí tuệ của tộc Huim, có vô số học thức, vậy mà không nhìn ra được gì!

Nói ra ngoài chắc sẽ bị người cười chết.

Điều này rất đáng giận.

Vương Đằng nhìn dáng vẻ của Veblen, hơi không đành lòng, nhưng chuyện liên quan tới bí mật cá nhân chắc chắn không thể nói cho hắn.

Cho nên chỉ đành xin lỗi thôi lão già.

“Đi nào, hôm nay dừng ở đây thôi.” Tiếng nói của Vương Đằng kéo hắn trở về.

“Ngươi không tiếp tục à?” Veblen trợn to mắt hỏi.

“Tiếp tục cái gì? Không thấy ta đã không còn sức rồi sao?” Vương Đằng hỏi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt mắt thường cũng có thể thấy, dáng vẻ suy yếu tới không thể suy yếu hơn.

“…” Trong lòng Veblen có vô số lời nói móc không có chỗ phát tiết, thật sự không còn gì để nói với Vương Đằng nữa.

Người này có thể giả hơn nữa không?

Vừa nãy còn như chẳng có chuyện gì, vừa dứt lời đã thành cái dáng vẻ suy yếu này, ai tin hả?

Hơn nữa tùy tiện đâm hai kiếm như vậy đã không được, cho dù giả vờ cũng mong giả vờ giống chút được không hả?!

“Ngươi không đi thì ta đi đấy.” Vương Đằng không để ý Veblen, dù sao hôm nay lông cừu nên nhổ đều nhổ xong rồi, không đi chẳng lẽ còn ở lại đây chơi với Ma noãn chắc.

Veblen có muôn vàn suy nghĩ, lưu luyến nhìn Ma noãn, cuối cùng vẫn đi theo Vương Đằng ra ngoài.

Ma noãn lại bị niêm phong lại, đợi ngày mai Vương Đằng đến lâm hạnh tiếp.

“Vương Đằng, rốt cuộc ngươi đã làm gì Ma noãn?” Cả đường đi, Veblen đều quấn lấy Vương Đằng hỏi không ngừng.

“Nói rồi ngươi cũng không hiểu.”

Vương Đằng để lại một câu rồi nhanh chóng chuồn đi, làm Veblen tức gần chết.

Veblen trở về tầng ba dưới lòng đất, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dáng người cực kỳ cao gầy tiến lên đón. Dáng vẻ của nàng rất giống loài người, lại vô cùng xinh đẹp, nhưng mắt rất to, hốc mắt hơi sâu, con ngươi cực kỳ giống người tộc Huim.

“Thầy ơi, ngươi đã thấy Ma noãn chưa?” Cô gái thấy Veblen vội vàng hỏi.

“Thấy thì thấy rồi, nhưng vẫn chưa hiểu gì cả, còn bị một thằng nhóc thối làm cho cả đầu toàn dấu hỏi chấm.” Veblen hậm hực nói.

“A, còn có người có thể làm khó ngươi sao?” Cô gái vô cùng kinh ngạc.

“Ài, thằng nhóc kia rất tinh ranh, trên người có không ít bí mật, ngay cả ta cũng nhìn không thấu.” Veblen lắc đầu, than thở.

Bên khác, Vương Đằng vừa trở về chỗ ở của mình, một bóng người ở bên cạnh chui ra.

“Vương Đằng, Vương Đằng, anh họ ta xảy ra chuyện rồi, hắn xảy ra chuyện rồi.” Oria kéo lấy Vương Đằng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là hoảng hốt và luống cuống.

Hết chương 1612.
Bình Luận (0)
Comment