Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1611 - Chương 1611. Làm Việc Tốt Cũng Phải Chú Trọng Cách Làm

Chương 1611. Làm việc tốt cũng phải chú trọng cách làm
Chương 1611. Làm việc tốt cũng phải chú trọng cách làm

Chỉ là cái loại tính cách của người này thật xấu xa, cứ làm hắn tức giận mãi.

Từ trước tới giờ chưa từng có một ai làm hắn bực bội như thế đâu.

Thằng nhóc này đúng là khắc tinh của hắn mà!

Tình huống hiện tại cũng xấu hổ quá.

Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này rõ ràng là không có ý định ra tay nữa, ngay cả trường kiếm Quang Minh vừa mới ngưng tụ ra cũng tán đi mất rồi.

Veblen đột nhiên có cảm giác như gậy ông đập lưng ông vậy.

Nhưng để hắn nói lời xin lỗi thì không có cửa đâu, mắt hắn đảo một vòng, nói tiếp:

“Nhóc con, ngươi tu luyện nguyên lực Quang Minh tới tầng thứ mấy rồi?”

“Cấp Hành Tinh nhị giai.” Vương Đằng thuận miệng đáp lại, hỏi: “Để làm gì? Muốn xem ta có năng lực xử lí Ma noãn sao?”

“Mới có cấp Hành Tinh nhị giai, ngươi ngăn cản Mê hoặc của Ma noãn như thế nào vậy.” Veblen cực kì kinh ngạc.

“Thiên phú dị bẩm của ta không được sao.” Vương Đằng cười lạnh lùng.

“Đừng có nói đâm chọc như thế, ta nghe nói thực lực của ngươi là cấp Hằng Tinh, nhưng nguyên lực Quang Minh mới chỉ là cấp Hành Tinh nhị giai, rất rõ ràng nguyên lực Quang Minh của ngươi bị tụt lại rất nhiều, có phải ngươi cảm giác được tốc độ tu luyện rất chậm? Dù thế nào cũng không thể theo kịp nguyên lực hệ khác?” Veblen phân tích nói.

“Đúng như vậy thì sao?” Vương Đằng hỏi lại.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn tăng nhanh tốc độ thăng cấp của nguyên lực Quang Minh sao?” Veblen thấy hắn mắc câu, cười ha ha, dụ dỗ hắn.

“Ngươi có cách sao?” Vương Đằng rung động trong lòng, hỏi hắn.

“Ngươi trước hết cứ giải quyết xong Ma noãn đi, ta nói cho ngươi sau.” Veblen nói.

“Ha, ngươi lão già này lại bẫy ta.” Vương Đằng cạn lời.

“Ta không lừa ngươi, nếu ngươi thật sự có thể giải quyết Ma noãn, ta có thể nói cho ngươi phương pháp mà ta biết kia, đây là điều kiện.” Veblen nói.

“Nếu ngươi lừa ta, thì chứng tỏ ngươi là người ngu ngốc nhất toàn vũ trụ này.” Vương Đằng nói tiếp.

“Ta...” Veblen tức muốn ói máu, thằng nhóc thối này còn dùng phương thức độc ác này tới chặn hắn.

Thứ mà người tộc Huim không thể nhẫn nhịn được là cái gì?

Không cần nghi ngờ, đó chính là ngu ngốc.

Bọn họ không thể chịu được sự ngu ngốc của bản thân, cũng không thể chịu được sự ngu ngốc của người khác, nhưng đối với người thông minh thì lại yêu thích cực kì cố chấp.

Vậy nên đối với hắn mà nói, câu nguyền rủa này của Vương Đằng không thể nghi ngờ chính là điểm yếu của hắn.

“Như thế nào?” Vương Đằng hỏi.

“Được rồi, nếu như ta lừa ngươi, ta sẽ là người ngu ngốc nhất vũ trụ này.” Veblen hung dữ gật đầu.

Vương Đằng yên tâm.

Cũng không cần lập thêm khế ước linh hồn nào cả, chỉ là một lời hẹn ước trên đầu môi thì hắn đã an tâm rồi.

Bởi vì hắn dám khẳng định, Veblen chắc chắn sẽ không lừa gạt hắn.

Thanh danh trí tuệ của người tộc Huim đã tích lũy không biết bao nhiêu năm tháng, Veblen không thể nào lấy nó ra làm trò đùa được.

Vương Đằng cười lớn trong lòng, thật sự vui ơi là vui.

Bỗng dưng lại chiếm được thêm một món hời nữa, Ma noãn này nào có phải là tai họa, đây rõ ràng là ngôi sao may mắn của hắn mà!

“Mau ra tay đi!”

Veblen vô duyên vô cớ bị Vương Đằng bẫy, tâm trạng rất không tốt, tức giận thúc giục nói.

“Được.” Vương Đằng cười hà hà, có được lợi ích nên mức độ khoan dung đối với giọng điệu chíu khọ của Veblen vô cùng cao, không hề để ý chút nào.

Thực ra nếu lợi ích đủ đả động được hắn, thì hắn cũng không ngại làm chút nghiên cứu với Veblen.

Nói cho cùng thì vẫn là tiền không đủ.

Đáng tiếc lão già này rất thông minh ở một số mặt, nhưng ở một số mặt khacs lại rất ngây thơ.

Thật ra Vương Đằng khá thích giao tiếp với người như vậy, vì hắn không có quá nhiều mưu kế.

Veblen cũng cảm nhận được sự trái ngược trước và sau của Vương Đằng, cả người càng thấy khó chịu.

Thằng nhóc này đúng là chưa thấy thỏ thì không thả chim ưng.

Chưa được lợi thì dồn hắn vào chỗ chết, được lợi rồi lại trở nên rất thiện ý.

Lại còn là dáng vẻ đương nhiên.

Hắn sống lâu như vậy, thật sự chưa từng gặp người trơ tráo như vậy.

Veblen cũng không nói chuyện nữa, bây giờ hắn coi như đã hiểu ra trước khi chưa làm rõ được sức lực của Vương Đằng, nói nhiều sai nhiều, rất dễ bị bẫy.

Hắn nhìn Vương Đằng, muốn xem xem hắn sẽ xử lý Ma noãn thế nào!

Ngay sau đó, Vương Đằng lại ngưng tụ ra nguyên lực Quang Minh, biến thành một thanh trường kiếm, rồi bước về phía Ma noãn kia!

Phập!

Một kiếm đâm ra, trực tiếp cho Ma noãn sảng khoái tức thì.

“…”

Cái quỷ gì vậy?

Cứ tùy tiện một kiếm như vậy sao?

Veblen không khỏi cau lông mày.

Lúc trước hắn đã nói như vậy hoàn toàn không có tác dụng, thằng nhóc này lẽ nào không tin hắn sao?

Hơn nữa tùy tiện một kiếm là chuyện gì hả? Có thể nghiêm túc chút không? Tùy tiện đâm một kiếm như vậy mà có tác dụng thì đúng là có quỷ.

Sau đó đúng vào lúc này.

Chít!

Bỗng nhiên Ma noãn bắt đầu rung lên kịch liệt, hơn nữa còn vang lên một tiếng kêu đinh tai nhức óc.

“Chuyện gì vậy?”

Veblen ngạc nhiên kêu lên.

Trong tiếng kêu của Ma noãn này rõ ràng mang theo ý đau khổ.

Một kiếm tùy tiện của Vương Đằng lại thật sự làm Ma noãn bị thương sao??

Veblen cảm thấy đầu óc của hắn không đủ dùng rồi.

Nhưng hắn không kịp nghĩ nhiều, một dao động tinh thần hỗn loạn đã xông tới, hắn không khỏi ngưng tụ tinh thần để ngăn chặn.

“Không không sao chứ?” Vương Đằng cau mày nhìn tới.

“Ta không sao.” Veblen lắc đầu, ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chằm Vương Đằng. Hắn bước tới hỏi: “Vừa rồi ngươi đã làm gì Ma noãn?”

“Không phải ngươi cũng thấy rồi sao? Thì ta đâm nó một kiếm thôi.” Vương Đằng thản nhiên nói.

“Ngươi lừa quỷ à, tùy tiện đâm một kiếm có thể làm Ma noãn bị thương sao?” Veblen rõ ràng là không tin hắn.

“Không tin thì thôi.” Vương Đằng không nói thêm gì nữa.

Thực ra cũng không có gì, vừa nãy hắn chỉ là thử hấp thụ căn nguyên Hắc Ám của Ma noãn.

Thanh trường kiếm ngưng tụ nguyên lực Quang Minh kia chỉ là ngụy trang.

Đương nhiên vẫn là có chút tác dụng.

Ví dụ như làm… ống hút!

Veblen có thông minh hơn sợ là cũng không ngờ tới cái Vương Đằng ngưng tụ kiếm Quang Minh không phải để đâm Ma noãn, mà là lấy ra làm ống hút.

Hết chương 1611.
Bình Luận (0)
Comment