Trước đó khi nó nói Tiki đã chết, sau đó bị Vương Đằng vạch trần, nó đành lui mà cầu sau đó, còn nói Tiki không thể cứu chưa được cũng là vì khiến tâm tính của đám người Vương Đằng phát sinh biến hóa, để cho nó tìm được cơ hội chạy trốn hoặc một lần nữa tìm kiếm thể xác.
Khi ý chí của một sinh linh trở nên yếu ớt nhất, đó là thời cơ tốt để chúng nó cướp lấy thể xác.
Ukup đã sớm nhìn ra được trong nhóm nhân loại này chỉ có con nhóc này dễ lừa gạt nhất, ý chí yếu ớt nhất, tự nhiên là mục tiêu dễ cướp lấy thể xác nhất.
Nhưng vấn đề là trong nhóm nhân loại này lại có một tồn tại cực kỳ khó chơi.
Nhân loại kéo được nó ra này không hề dễ chọc, đôi ba câu đã đánh tan lời nói của nó, hơn nữa còn dựa vào đôi ba câu như vậy đã khiến con nhóc kia một lần nữa tìm về tin tưởng.
Nhân loại này thật sự chính là khắc tinh của nó, hoàn toàn khắc chế nó gắt gao, tất cả thủ đoạn của nó đều không hề có tác dụng gì khi ở trước mặt nhân loại này.
Thật tức giận!
Vương Đằng kinh ngạc liếc nhìn Oria, tuy rằng không biết dưới đáy lòng nàng nghĩ cái gì mới xây dựng được tâm lý như thế, nhưng có thể tin tưởng hắn vô điều kiện, như vậy đã đủ.
Con nhóc này coi như có ánh mắt!
“Bây giờ có phải ngươi thật sự tức giận không?” Vương Đằng lại nhìn Ukup, hỏi.
“Hừ!” Ukup hừ lạnh một tiếng.
Không cãi lại được, chỉ có hừ lạnh!
“Thật ra ta rất thích dáng vẻ rõ ràng thật tức giận, nhưng lại không làm gì được ta của các ngươi.” Vương Đằng nói.
[○`Д○]
Nếu như Ukup có khuôn mặt, giờ phút này sắc mặt nhất định đã đen thui.
Tên khốn này!
“Thiếu tá Vương Đằng, tốt nhất chúng ta có thể mang loài Hắc Ám này về.” Lúc này, Paige dán sát lại, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừm, ông già Veblen kia chắc sẽ cảm thấy hứng thú với cái này.” Vương Đằng vừa nghĩ đến thói quen nhìn thấy cái gì đều muốn nghiên cứu của đối phương, khóe miệng không khỏi nhếch lên một độ cong tràn ngập ác ý, khiến toàn thân Ukup lạnh lẽo, cả người không được tự nhiên.
“Ngươi quen biết người đại trí tuệ Veblen?” Paige khiếp sợ trong lòng, không nhịn được hỏi.
“Từng gặp vài lần.” Vương Đằng thuận miệng đáp.
Paige không hỏi nhiều nữa, nhưng ánh mắt kỳ dị lạ thường, Vương Đằng nói thoải mái, nhưng nàng cảm thấy giữa Vương Đằng và người đại trí tuệ Veblen tuyệt đối không đơn giản là chỉ từng gặp vài lần.
Nàng thật sự càng ngày càng không nhìn thấu được vị trưởng quan này của mình, rõ ràng mới đến tinh cầu phòng ngự số 29 không lâu, nhưng giống như đã lọt vào mắt cấp cao, thậm chí còn quen biết cả tồn tại như người đại trí tuệ Veblen.
Phải biết rằng mặc dù rất nhiều người đều biết đến tồn tại của người đại trí tuệ Veblen, nhưng thật ra bọn họ chưa từng gặp hắn.
Giống như đám người Paige, bọn họ đi đến tinh cầu phòng ngự số 29 lâu như vậy, nhưng trên thực tế chỉ từng nhìn thấy người đại trí tuệ Veblen một lần, còn là nhìn thấy từ xa xa, không phải tiếp xúc gần gũi.
Kể cả gặp mặt đều khó như vậy, có thể thấy được bình thường Veblen thần bí bao nhiêu.
Mà Vương Đằng lại có thể gặp gỡ với người đại trí tuệ Veblen, vậy đã đủ để nói lên một chút gì đó.
Wendell ở bên cạnh vừa kinh ngạc lại ghen tỵ.
Tên này lại có quen biết với nhân vật như người đại trí tuệ Veblen.
Dựa vào cái gì?
Tên khốn này dựa vào cái gì mà có gặp gỡ như vậy!
Không có ai biết, Wendell đã tìm Veblen vài lần, muốn dựa vào thân phận gia tộc Pylax để nhận được một ít chỉ điểm từ chỗ Veblen.
Kết quả tự nhiên không cần nhiều lời.
Lấy tính khí của Veblen, sẽ chẳng thèm để ý đến gia tộc Pylax gì đó.
Hắn lại không quen biết Wendell, vốn gặp đều không đồng ý gặp, chứ đừng nói đến chỉ điểm.
Cho nên đối với việc Vương Đằng có thể gặp gỡ Veblen, trừ bỏ khiếp sợ ra thì trong lòng hắn còn ghen tỵ, ghen đến ánh mắt đều đỏ lên.
“Đây là chủng tộc loài Hắc Ám rất hiếm gặp, có lẽ người đại trí tuệ Veblen sẽ rất thích.” Paige gật đầu nói.
Ukup nghe hai người nói chuyện với nhau, lập tức khẩn trương lên, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Nhân loại này muốn mang nó về, xem ra còn định để cho người ta nghiên cứu.
Cmn nó đường đường là thiêu kiêu của tộc Ma Não, lại có một ngày lưu lạc thành đối tượng bị người nghiên cứu.
Nhân loại này thật xấu xa!
Ukup tự nhiên không cam lòng bị mang về, nó liều mạng giằng co, ánh sáng màu đen trong cơ thể bùng nổ, đánh lên lồng giam niệm lực tinh thần.
Không ai ngờ đến nó lại còn có dư lực.
Ầm ầm ầm!
Lồng giam niệm lực tinh thần rung động kịch liệt, khiến sắc mặt của đám người Paige không khỏi thay đổi.
Nhưng mà…
Cho dù Ukup giãy giụa như thế nào, lồng giam tinh thần vẫn vững chắc, không hề có dấu vết bị tổn hại.
Phải biết rằng hiện giờ Vương Đằng có được tinh thần khủng bố của Hư Vô Thôn Thú, Ukup này chẳng qua chỉ là tồn tại cấp Ma Hoàng hạ vị, tuy rằng vẫn là chủng tộc trời sinh tinh thần lớn mạnh, nhưng so sánh với Hư Vô Thôn Thú lại kém nhiều lắm, hoàn toàn không ở trên cùng một trình độ.
“Đừng giãy giụa, vô dụng thôi.” Vương Đằng lắc đầu, nhàn nhạt nói.
“Sao có thể, sao ngươi có thể nhốt được ta?” Ukup không tin đây là sự thật, điên cuồng gầm lên trong lồng giam.
“Không có gì là không thể, ngươi cho rằng tinh thần mình lớn mạnh, còn định nhân cơ hội chạy trốn, một lần nữa chiếm cứ một thể xác, lại không biết vốn chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, đến trên tay ta, ngươi phải thành thật đi.” Vương Đằng khinh miệt cười ha ha nói.
“Nhân loại, ngươi chơi với lửa.” Ukup giận dữ hét lên.
“Aha, sao ngươi biết vậy, ta là người chơi lửa.” Trên tay Vương Đằng đột nhiên bùng lên một lửa màu xanh, tiện tay khẽ vung, rơi xuống lồng giam.
“A!”
Ukup lập tức thê lương hét thảm lên.
Đám người Paige tỏ vẻ cổ quái, trong lòng yên lặng bi ai thay loài Hắc Ám này.
Chơi lửa trong lời nói của nó vốn không phải là chơi lửa này đâu.
Vương Đằng chơi lửa hơi trực tiếp.
Khóe mắt Wendell run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa màu xanh kia, thiếu chút nữa không dời mắt ra được.
Dị hỏa thiên địa!