Thoạt nhìn giống như có vẻ thật thích… không đúng, rất thống khổ.
Sau đó tiếng thét chói tai truyền ra từ bên trong Ma noãn, nhưng không còn mạnh mẽ giống như trước mà ngược lại lộ ra một chút suy yếu.
“…” Veblen.
“…” Moira.
Hai người hơi ngẩn ra.
Ma noãn này thật sự không thích hợp!
Trước đó nó không phải như vậy, hiện giờ sao lại yếu ớt thế?
“Vương Đằng, có phải ngươi đã vụng trộm đến đây không?” Veblen hỏi.
“Ta vụng trộm đến đây làm gì, hơn nữa hai ngày nay ta ở bên ngoài, không thể trở về.” Vương Đằng câm nín nói.
“Sao Ma noãn này lại biến thành như vậy?” Veblen hoài nghi nói.
“Đại khái là do chính nó làm ra đi, thoạt nhìn Ma noãn này không được thông minh lắm.” Vương Đằng nói.
“…” Ma noãn.
Dcmm không quá thông minh.
Đây là bôi nhọ!
Tuyệt đối là bôi nhọ!
Nó đường đường Ma noãn, sao có thể không thông minh được.
Nhân loại này nói chuyện quá mức ác độc.
Nếu như có thể, nó nóng lòng muốn xông lên liều mạng với Vương Đằng.
Hai người Veblen và Moira có vẻ cổ quái, trong lòng đại khái đoán được vì sao Ma noãn lại biến thành dáng vẻ như vậy, không khỏi câm nín.
Ma noãn này có vẻ thật sự không quá thông minh!
Vương Đằng không để ý đến hai người, chiến kiếm rút ra khỏi thân thể Ma noãn, lại đâm nó mấy kiếm.
Mấy kiếm này chẳng qua để che giấu, mục đích chân chính của Vương Đằng là vì hấp thu căn nguyên Hắc Ám ở nơi quan trọng của Ma noãn.
Một lần này Vương Đằng hấp thu đầy đủ một phần ba căn nguyên Hắc Ám trong Ma noãn.
Hắn vốn định tiêu tốn thời gian mười ngày để xử lý Ma noãn này, nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, hắn không thể mỗi ngày ở lại tổng căn cứ được, cho nên dứt khoát giải quyết sớm một chút.
Miễn cho Ma noãn này không cam lòng, cả ngày nhảy lên nhảy xuống ở trong này, lỡ như ngày nào đó thật sự xảy ra ngoài ý muốn, để nó trốn thoát mất.
‘Căn nguyên Hắc Ám’: 500/10000 (nhất giai)
Vương Đằng nhìn thoáng qua giao diện thuộc tính, căn nguyên Hắc Ám biến thành 500, trước đó mới hấp thu 100 mà thôi, nói lên lần này hắn hấp thu đầy đủ 400 điểm căn nguyên Hắc Ám.
Hiện giờ căn nguyên Hắc Ám đã trở thành lực căn nguyên mạnh nhất của hắn.
Cấp bậc của căn nguyên này thật ra chính là trình độ nắm giữ đối với căn nguyên, trình độ nắm giữ càng cao, cấp bậc tự nhiên càng cao.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Vương Đằng hài lòng gật đầu, thu hồi chiến kiếm, định rời đi.
“Vậy đã xong rồi.” Moira còn tưởng rằng Vương Đằng có biện pháp đặc thù nào, thấy hắn chỉ đâm mấy kiếm coi như xong việc, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Đây chính là biện pháp của hắn.” Veblen lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vương Đằng tùy tiện xử lý Ma noãn như thế, biểu cảm của hắn giống hệt Moira.
Nếu không phải có thể cảm giác được Ma noãn này thật sự không ngừng yếu đi, hắn còn cho rằng Vương Đằng đang lừa gạt hắn.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đồ đệ, hắn không nhịn được vui sướng khi người gặp họa.
Còn may, không phải có một mình hắn bị biểu tượng thủ pháp xử lý của Vương Đằng lừa gạt.
Moira cảm nhận được rõ ràng sở thích xấu của thầy nhà mình, không khỏi lườm hắn, sau đó ngạc nhiên nhìn Vương Đằng.
Nàng thật sự muốn hỏi Vương Đằng rốt cuộc đã làm như thế nào, nhưng vừa nghĩ đến kể cả thầy của nàng đều không hỏi ra được cái gì, nàng tiến lên đoán chừng chỉ tự mất mặt.
Sau khi ba người rời khỏi, Ma noãn trong phòng đột nhiên phát ra từng trận sóng âm không thể dùng tai nghe được.
Sau khi sóng âm truyền ra, lại trực tiếp xuyên qua sàn kim loại trong phòng giam, phù văn cấm đoán trên sàn đất không hề có tác dụng, sau đó sóng âm lại thông qua đất và đá dưới lòng đất truyền ra xa xa.
Sóng âm kéo dài thật lâu, truyền đi ra ngoài từng đợt một, giống như đang chồng chất lên nhau, khiến đường sóng âm đầu tiên truyền đi xa hơn.
Ma noãn càng trở nên suy yếu, mà bốn phía cũng có vài bong bóng thuộc tính rơi xuống.
Nhưng mà thời gian tồn tại của những bong bóng thuộc tính này sẽ không quá dài, nếu trong thời gian nhất định mà không được nhặt lên thì nó sẽ biến mất.
Một vài bong bóng thuộc tính trước đó đã biến mất như vậy, cho nên Vương Đằng đã hoàn mỹ bỏ lỡ một lần.
Rắc rắc!
Cửa lớn đột nhiên mở ra, một bóng dáng chậm rì rì đi vào.
“Ngại quá, quên cầm đồ.” Vương Đằng cười hề hề nói.
Ma noãn: Σ (°△°||| )
Bên trong phòng đột nhiên rơi vào trong yên tĩnh.
Toàn thân Ma noãn rõ ràng hơi cứng đờ, đó là biểu hiện của chột dạ.
Lúc này trong lòng nó có một câu cmn không nói không vui.
Nhân loại này quá giảo hoạt!
Lại bất ngờ đánh ngược về.
Nói là đã quên lấy đồ gì đó, đều chỉ là lấy cớ, nhìn căn phòng này xem, trống không, có đồ gì đó cái rắm, coi Ma noãn nó là kẻ ngốc sao.
Nhưng mới vừa rồi nó đã sử dụng kỹ năng ẩn giấu, hơn nữa vô cùng cẩn thận, nhân loại này chắc chắn không phát hiện ra được.
Hừ, định úp sọt nó, không có cửa đâu.
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua xung quanh, khi nhìn thấy vài bong bóng thuộc tính mới xuất hiện, hắn đã biết Ma noãn này không thành thật.
Trước đó hắn đã cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Ma noãn này thật sự vì giãy giụa quá mức cho nên uể oải?
Nhưng sau đó khi hấp thu căn nguyên Hắc Ám của Ma noãn, hắn đã phát hiện không đúng.
Căn nguyên Hắc Ám của Ma noãn này rõ ràng giảm bớt hơn lần trước không ít.
Như vậy có vấn đề.
Nguyên nhân gì có thể khiến cho căn nguyên Hắc Ám của Ma noãn giảm bớt?
Chỉ mỗi tiêu hao của nguyên lực tinh thần Hắc Ám, chỉ sợ vẫn chưa đủ tạo thành căn nguyên Hắc Ám giảm bớt, cho nên chỉ có thể là nguyên nhân khác.
Chính bởi vì như thế, Vương Đằng để lại một tâm nhãn, sau khi đám người Veblen đi rồi, hắn lại một mình lặng yên quay về.
Sau đó hắn quả nhiên đã phát hiện ra vấn đề.
Mới vừa rồi bên trong gian phòng này đã xuất hiện dao động tinh thần hết sức cổ quái vả lại mỏng manh.
Nếu không phải tinh thần của hắn cũng đủ lớn mạnh, chỉ sợ thật sự không thể phát hiện ra luồng dao động tinh thần này.
Sau khi biết được Ma noãn đang giở trò, Vương Đằng không hề chần chừ nữa, trực tiếp đẩy cửa vào, nên có một màn trước mắt.