“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao loài Hắc Ám lại đột nhiên xâm nhập?” Veblen nhíu mày hỏi.
Những người khác đều ào ào nhìn về phía tướng quân Mokallen, muốn nhận được đáp án từ trong miệng hắn.
“Vương Đằng, ngươi đến nói đi, ta đi về trước tiến hành bố trí.” Tướng quân Mokallen vung tay lên, bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Vì thế mọi người đều tập trung ánh mắt lên trên người Vương Đằng.
Vương Đằng đành phải nói cho mọi người biết chuyện về Ma noãn, nhưng chỉ thuật lại sơ qua.
Còn về năng lực giống như át chủ bài ‘Sóng Thứ Âm Ma’ này thì không báo cụ thể cho mọi người biết, chỉ nói Ma noãn thông qua phương thức đặc thù truyền tin tức ra ngoài, không cẩn thận bị hắn phát hiện.
Bằng không thật sự dễ dàng khiến người ta hoài nghi.
Dù sao nếu như hắn biết được cả tên của kỹ năng Ma noãn giấu giếm sâu như vậy, thế phải giải thích như thế nào đây?
“Kỹ năng đặc thù.” Veblen không nghi ngờ gì, như có đăm chiêu nói: “loài Hắc Ám thật sự có đủ loại kỹ năng ly kỳ cổ quái, đáng tiếc bị ngươi giết chết, không biết còn có thể nghiên cứu ra được một chút gì không.”
Hắn còn hơi tiếc hận, nhưng lại đành chịu.
Hắn rất rõ ràng sự nguy hiểm của Ma noãn, cho nên hắn không thấy thiếu thỏa đáng với cách làm lập tức giết chết Ma noãn của Vương Đằng, ngược lại đồng ý.
“Nếu như không có chuyện gì, vậy ta đi trước, bên chỗ tiền tuyến chắc còn cần đến không ít binh lực, ta đi xem có việc gì có thể giúp đỡ được không.” Vương Đằng nói.
“Đi đi, chuyện đánh trận này là việc của người trẻ tuổi các ngươi, đừng chết là được.” Veblen khoát tay nói.
“Yên tâm, ít nhất ta còn sống lâu hơn lão già ngươi.” Vương Đằng cười vẫy tay, bước ra ngoài cửa.
Veblen tức đến trợn trắng mắt.
Moira nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong mắt lóe lên một tia lo lắng, nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Nàng cảm thấy mình không có lập trường nói cái gì.
Bởi vì nàng và Vương Đằng mới quen không lâu, thậm chí còn không tính là bạn bè.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy.
Vương Đằng rời khỏi tòa nhà chỗ phòng thí nghiệm của Veblen, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Vương Đằng, chờ ta với, ta đi cùng với ngươi.”
Một bóng dáng chạy đến từ phía sau, lại là Tiki.
“Sao ngươi lại đến?” Vương Đằng nhíu mày: “Vết thương của ngươi còn chưa khỏe, ham vui vớ vẩn cái gì.”
“Ta cảm thấy không có gì đáng ngại, thân thể khôi phục không tệ, giết một vài loài Hắc Ám cấp thấp không thành vấn đề.” Tiki vỗ ngực mình, cười nói: “Hơn nữa ta nghe nói thằng nhãi ngươi đã tích cóp không ít quân công, sao ta có thể tụt lại phía sau được.”
Vương Đằng không nói gì liếc nhìn hắn.
Đều là khi nào rồi, còn mong quân công.
Sao lòng hiếu thắng của tên này lại mạnh như vậy.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Tiki, đoán chừng có khuyên đều không khuyên được, hắn dứt khoát không định nhiều lời nữa.
“Đan dược chữa thương này do ta tự mình luyện chế, ngươi ăn đi, có hỗ trợ thân thể khôi phục.” Vương Đằng lấy ra một viên đan dược chữa thương, ném cho Tiki.
Đây là đan dược do hắn tự tay luyện chế khi đến tinh cầu phòng ngự.
Bên chỗ tinh cầu phòng ngự này nguy hiểm trùng trùng, đương nhiên cần phải chuẩn bị nhiều vật tư.
Đặc biệt là thứ như thuốc chữa thương, có bao nhiêu chuẩn bị bấy nhiêu, lỡ như bị thương, tùy tiện ăn mấy viên đan dược cấp Tông sư, vết thương lại nghiêm trọng nữa đều có thể bồi bổ máu.
Đáng tiếc, Vương Đằng quá mức biến thái, vốn không cần dùng đến.
Quyền sử dụng đan dược lần đầu tiên này đã tiện nghi cho Tiki.
Lần đầu tiên đó!
Lần đầu tiên quý giá đến cỡ nào, lại cho Tiki như vậy, hắn nhất định phải phụ trách.
Ánh mắt Tiki sáng lên, hắn biết Vương Đằng là Tông sư đan đạo, thuốc chữa thương luyện chế ra tuyệt đối không phải bình thường.
“Thuốc chữa thương cấp Tông sư!”
Nhưng mà khi Tiki nhìn vào thuốc chữa thương trong tay, hắn không nhịn được ngây ngẩn cả người!
Đây lại là đan dược chữa thương cấp Tông sư!
Vương Đằng tùy tiện ném ra như vậy, hắn cho rằng nhiều nhất chỉ là đan dược cấp Đại sư, không ngờ lại là đan dược cấp Tông sư.
Trời ạ!
Một khắc này, hắn cảm giác Vương Đằng mới là chó nhà giàu.
Đan dược tùy tiện ném ra lại là đan dược cấp Tông sư, nói rõ Vương Đằng vốn không thèm để ý đến, hắn chắc chắn còn có càng nhiều đan dược tốt hơn, đây chẳng phải là chó nhà giàu thì là gì.
“Nhanh ăn đi, còn thất thần cái gì.” Vương Đằng thúc giục.
Tiki ăn thuốc chữa thương vào, lập tức cảm thấy một luồng ý lạnh như băng lưu chuyển trong người, lỗ chân lông toàn thân giống như đều mở ra, cơ năng thân thể cấp tốc khôi phục, cảm giác kia thật sự quá tuyệt vời.
Đan dược cấp Tông sư quả thật không giống bình thường.
Cho dù hắn là dòng chính của gia tộc Callandish, đan dược cấp Tông sư cũng không phải nói dùng là có thể dùng.
Hắn cảm thấy mình nghèo nàn.
“Anh em tốt, về sau đùi để ta ôm là được.” Tiki liếm mặt, đuổi theo nói.
“…” Vương Đằng.
Một người đàn ông, lại muốn ôm đùi hắn.
Phi, không biết xấu hổ.
Lúc này, bên chỗ tướng quân Mokallen cũng ban bố nhiệm vụ xuống, kêu Vương Đằng đi đến tiền tuyến thứ ba viện trợ.
Các tiền tuyến lớn của tinh cầu phòng ngự số 29 đều bị loài Hắc Ám công kích, mà tình huống của tiền tuyến thứ ba ác liệt nhất.
Cho nên tướng quân Mokallen hy vọng hắn có thể đi đến tiền tuyến thứ ba.
Không chỉ có hắn, còn có các võ giả khác đều ào ào đi đến tiền tuyến thứ ba.
“Tiền tuyến thứ ba!” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe.
Hắn từng đi đến tiền tuyến thứ ba một lần, lúc trước hắn đã bắt được Ma noãn ở gần tiền tuyến thứ ba.
Nếu như hắn đoán không sai, chỉ sợ tin tức của Ma noãn thật sự đã truyền được ra ngoài, cho nên loài Hắc Ám mới có thể phát động lần xâm nhập này.
Chúng nó muốn đoạt lại Ma noãn.
Khóe miệng Vương Đằng nhếch lên nụ cười lạnh.
Nếu như loài Hắc Ám biết được Ma noãn đã bị hắn giết chết, không biết sẽ có vẻ mặt gì?
Vương Đằng lập tức thông báo cho đám người Paige, sau đó cùng với Tiki đi đến sân bay.
Đám người Paige đã cấp tốc chuẩn bị xong các loại trang bị, chờ đợi Vương Đằng đến ở sân bay.
Mọi người không nói nhảm, lên thẳng chiến hạm.
Lần này bọn họ không cưỡi chiến hạm Ưng VII, mà là chiến hạm Ưng XIII.