Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1653 - Chương 1653. Ra Tay!

Chương 1653. Ra tay!
Chương 1653. Ra tay!

Vào thời điểm đặc thù mới có thể sử dụng chiến hạm mang tính chiến lược như Ưng XIII, tốc độ của nó còn nhanh hơn Ưng VII rất nhiều.

Chiến hạm khởi động, bay lên cao, nháy mắt đã biến mất ở chân trời xa xa.

Tiền tuyến thứ ba cách tổng căn cứ vài trăm kilomet, lần trước cưỡi chiến hạm Ưng VII tiêu tốn hết hơn ba tiếng, nhưng lần này bọn họ chỉ mất chưa đến nửa tiếng đã đến nơi.

Vừa đến đây, Vương Đằng đã nhìn thấy được một mảnh loài Hắc Ám đông nghìn nghịt ở ngoài phòng tuyến, có con trên mặt đất đánh thẳng vào bức tường phòng ngự của phòng tuyến, có con ở trong không trung không ngừng công kích, tình hình hỗn loạn lạ thường.

Quân đội của đế quốc Đại Càn điều động rất nhiều võ giả, trên bức tường phòng ngự lắp lên đủ loại vũ khí hạng nặng, bắn về phía loài Hắc Ám bên ngoài.

Nguyên lực nổ mạnh đáng sợ nổ vang trên chiến trường ở ngoài tiền tuyến, vô số loài Hắc Ám, võ giả bên phe Quang Minh bị nổ bay, hài cốt không còn.

Tiếng kêu rung trời động đất, tay chân còn sót lại khắp nơi, máu tanh lạ thường, khí tức thảm thiết đập vào mặt.

Tiếng chém giết thảm thiết tràn ngập trong trời đất, đánh thẳng vào hai tia mỗi người, thậm chí là thần kinh.

Không phải bất cứ ai đều có thể thừa nhận được đánh sâu vào tinh thần như vậy.

Đám người Paige đã từng trải qua không ít trận chiến, đã tập mãi thành thói quen với tình cảnh như vậy, nhưng mà sắc mặt vô cùng ngưng trọng!

Từ tình cảnh trước mắt đến xem, trận chiến này không hề dễ đánh!

Số lượng của loài Hắc Ám thật sự nhiều lắm, nhìn ra được ít nhất có só lượng mười lăm vạn, từ đường chân trời đằng xa đang không ngừng đánh sâu đến, giống như sóng triều màu đen.

Cho dù bọn họ là võ giả quanh năm hoạt động trên chiến trường đều không thấy được nhiều tình hình như vậy.

Lúc này, chiến hạm Ưng XIII hạ xuống, đám người Vương Đằng rời khỏi chiến hạm, tiến vào căn cứ phòng ngự của tiền tuyến thứ ba.

Tướng quân Tuttle quan chỉ huy của nơi này là người quen cũ, hơn nữa bởi vì nhiệm vụ lần trước, Vương Đằng vừa mới đến, tướng quân Tuttle lại tự mình ra mặt đón chào.

-

“Thiếu tá Vương Đằng, không ngờ ngươi cũng đã đến.” Tướng quân Tuttle đứng ở sau bức tường phòng ngự, nhìn đám người Vương Đằng từ đằng xa đến, hơi mừng rỡ nói.

Tướng quân Tuttle là một trong số không nhiều người biết Vương Đằng có thể đối phó với Ma noãn.

Kể cả Ma noãn đều có thể đối phó được, đối phó với loài Hắc Ám tự nhiên cũng có biện pháp.

Theo ý hắn, chỉ cần một tiểu đội Vương Đằng đã đủ để tương đương với mười đội ngũ võ giả.

“Tướng quân Tuttle!” Vương Đằng cúi người thi lễ, không nhiều lời, trực tiếp mở miệng nói: “Tình huống như thế nào?”

“Võ giả bên ta đã ác chiến đến cả tiếng đồng hồ rồi, tiêu diệt một hai vạn loài Hắc Ám cấp thấp, nhưng mà ngươi cũng nhìn thấy đấy, loài Hắc Ám cấp thấp phía sau liên tục không ngừng, tình hình không hề lạc quan.” Tướng quân Tuttle lắc đầu, nói xong lời cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: “Những loài Hắc Ám này phát điên cái gì, đột nhiên phái ra nhiều loài Hắc Ám cấp thấp như vậy tiến hành tiêu hao.”

Vương Đằng không hề xa lạ gì với tác phong chiến đấu của loài Hắc Ám.

Phương thức loài Hắc Ám thích nhất chính là lấy loài Hắc Ám cấp thấp phát động đánh sâu vào lượt đầu tiên, tiêu hao chiến lực của bọn họ, đợi đến khi chiến lực của bọn họ tiêu hao tương đối, lại cho loài Hắc Ám cao cấp phát động tổng tấn công.

Nói trắng ra loài Hắc Ám cấp thấp phía trước là vật hy sinh, bởi vì chúng nó không có trí tuệ gì, đều do sinh linh của phe Quang Minh đã chết chuyển hóa ra, vốn chính là tồn tại cái xác không hồn, chết thì đã chết rồi…

Không!

Phải nói chúng nó vốn đã chết, chỉ là một thể xác bị Hắc Ám khống chế mà thôi.

Đây là chỗ khiến cho người ta chán ghét loài Hắc Ám, không tôn trọng thi thể!

Vương Đằng nhìn về phía loài Hắc Ám ở ngoài bức tường phòng ngự, đột nhiên hơi sửng sốt.

Có phải tướng quân Tuttle đã có hiểu lầm gì đối với loài Hắc Ám cấp thấp không?

loài Hắc Ám bên ngoài này đâu phải cấp thấp, cả đám tối thiểu đều là cấp Tinh Đồ thập tinh đến thập tam tinh, cũng tương đương với cấp Chiến Tướng thập tinh đến thập tam tinh, thậm chí còn có một số con đạt đến cấp Hành Tinh.

Lực lượng như vậy đã đủ để hủy diệt Địa tinh mấy trăm lần.

Nếu như lúc trước Địa tinh xuất hiện loài Hắc Ám kinh khủng như thế, chỉ sợ đã sớm bị diệt.

May mắn là không gian của Địa tinh không thể thừa nhận loại Hắc Ám mạnh mẽ như vậy giáng xuống, một khi vượt qua sức nặng, bên đầu tiên bị chôn diệt chính là loài Hắc Ám định cưỡng ép giáng xuống.

Cho nên ở trong thời gian lâu đến mấy chục năm, Địa tinh vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ được.

“Chắc chúng nó đến đây là vì Ma noãn.” Vương Đằng hít một hơi dài, giải đáp nghi hoặc cho tướng quân Tuttle.

“Ma noãn! Khó trách.” Tướng quân Tuttle giật mình, sắc mặt lập tức hơi khó coi: “Nói như vậy, chỉ sợ chúng nó sẽ không dễ dàng rút lui.”

“Tướng quân, có việc gì cần đến tiểu đội chúng ta làm không?” Vương Đằng cũng cảm thấy tình thế ác liệt, gọn gàng dứt khoát hỏi.

“Còn chưa gấp, chờ một đợt loài Hắc Ám cấp thấp này đánh sâu vào xong đã.” Tướng quân Tuttle nói.

“Được!” Vương Đằng gật đầu, nhìn ra ngoài bức tường phòng ngự.

Giờ phút này, loài Hắc Ám ở bên ngoài đang không ngừng đánh thẳng vào bức tường phòng ngự, phù văn ở trên bức tường phòng ngự đã kích hoạt, tạo thành một lớp lồng phòng ngự hệ Thổ màu vàng, loài Hắc Ám tấn công lên trên đó khiến nó không ngừng tản ra từng gợn sóng, lan ra xung quanh.

Vũ khí hạng nặng trên bức tường phòng ngự phát động công kích, nhưng chỉ có thể đánh loài Hắc Ám ở chỗ xa hơn, loài Hắc Ám đã đi đến chân bức tường phòng ngự phải dựa vào võ giả mới có thể ngăn cản được.

“Giết!”

“Giết!”

Trong tiếng kêu, rất nhiều võ giả lao ra khỏi bức tường phòng ngự, va chạm với loài Hắc Ám.

Những võ giả này không phải đơn giản ngăn cản đánh sâu vào, mà tự động tạo thành từng trận chiến.

Người phía trước cầm chiến thuẫn trong tay chặn đánh sâu vào của loài Hắc Ám, bị loài Hắc Ám tổn thương đến thật phiền toái, cho dù chỉ là vết thương nhẹ đều sẽ có nguy hiểm bị cảm nhiễm.

Hết chương 1653.
Bình Luận (0)
Comment