Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1654 - Chương 1654. Ra Tay! (2)

Chương 1654. Ra tay! (2)
Chương 1654. Ra tay! (2)

Võ giả ở phía sau cầm trường thương trong tay không ngừng đâm ra, nhằm vào đầu hoặc trái tim của loài Hắc Ám, triệt để khiến những thân thể bị cảm nhiễm này chết đi.

Vương Đằng không hề thấy xa lạ gì với đội hình như vậy, trong chiến tranh của Địa tinh thời cổ đại đã thường xuyên tồn tại đội hình như vậy.

Đơn giản thô bạo, nhưng rất có hiệu quả.

Nhưng muốn xây dựng một đội ngũ võ giả do binh lính dùng thương và binh lính dùng khiên kết hợp lại, trên thực tế không hề dễ dàng gì.

Võ giả dùng thương không nhiều lắm.

Bởi vì trường thương rất khó dùng, binh khí càng dài càng khó khống chế, không có thiên phú nhất định, dùng thương vốn chính là tự tìm đường chết.

Nếu như dùng không tốt, còn dễ dàng lộ ra sơ hở, bị kẻ địch trực tiếp xử lý.

Vương Đằng có được thiên phú thương pháp cấp Hoàng, cho nên rất rõ ràng một điểm này.

Những ngẫm lại dân cư trong vũ trụ, tập hợp được võ giả dùng thương có số lượng khổng lồ như thế cũng không phải là việc khó.

Sau khi đội hình bên ngoài đánh sâu vào mấy vòng thì bắt đầu rút lui về phía sau bức tường phòng ngự, để đổi thành đội ngũ trận chiến ở phía sau lên trên.

Chiến đấu như vậy đã kéo dài một tiếng, khó trách tướng quân Tuttle nói đây là ác chiến.

Kể cả võ giả, lấy phương thức như thế tiến hành chém giết, cũng không phải là một chuyện đơn giản, riêng tiêu hao nguyên lực đã đủ khiến cho bọn họ rơi vào cảnh khốn khó.

Dù sao kẻ địch là loài Hắc Ám chưa hề hay biết, loài Hắc Ám có thể vĩnh viễn đánh sâu vào, nhưng võ giả lại không được.

Nếu như không kịp thời nghỉ ngơi khôi phục thể lực và nguyên lực, vốn không có cách nào đánh lâu dài với loài Hắc Ám.

Cho nên mới phải chọn dùng chiến thuật đánh luân phiên, không đợi nguyên lực trong cơ thể võ giả tiêu hao hết đã đổi người lên.

Một võ giả, tốc độ khôi phục nguyên lực trong cơ thể khi bị tiêu hao một nửa và khi hoàn toàn tiêu hao hết hoàn toàn không giống nhau.

Nếu như chỉ tiêu hao một nửa, tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa cũng có thể ứng phó với tình huống phát sinh bất ngờ.

Dù sao trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, một khi loài Hắc Ám đột nhiên phát động tổng tấn công mà võ giả nhân loại bị tiêu hao quá mức nghiêm trọng, vậy không thể nghi ngờ rằng hậu quả là trí mạng.

Ngay khi Vương Đằng quan sát tình thế trên chiến trường, từng chiếc chiến hạm từ phía sau chiến trường lần lượt đến tiền tuyến thứ ba.

Thật hiển nhiên, trừ bỏ đội ngũ của Vương Đằng ra, còn có tiểu đội võ giả khác đều ào ào đến tiếp viện cho tiền tuyến thứ ba.

Những tiểu đội này đều không nhận được tự mình tiếp đãi của tướng quân Tuttle, không phải ai cũng có đãi ngộ giống như Vương Đằng, bọn họ trực tiếp do sĩ quan cấp dưới tiến hành phân phối, rất nhanh đã vùi đầu vào các vị trí ở bức tường phòng ngự, ứng đối với đại chiến sẽ bắt đầu tiếp theo.

Thời gian chậm rãi trôi qua, loài Hắc Ám cấp thấp bị chặn từng đợt, võ giả bên phe Quang Minh cũng bị thương vong không ít.

Tiếng gầm rú quanh quẩn trên chiến trường, mặt đất trước đó khô khốc hiện giờ đã bị máu màu đỏ, màu đen nhuộm dần thẩm thấu, biến thành màu đỏ đen khiến cho người ta buồn nôn.

“loài Hắc Ám tộc Ma Nga!”

Một tiếng thét kinh hãi đột nhiên truyền đến từ trên chiến trường.

Mọi người thoáng thay đổi sắc mặt, nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một mảnh sương mù màu đen đang bay thẳng đến bức tường phòng ngự.

Trong màn sương mù màu đen kia, tất cả loài Hắc Ám tộc Ma Nga có vẻ mặt dữ tợn như ẩn như hiện.

Đây mới là loài Hắc Ám cao cấp chân chính.

Những chủng tộc loài Hắc Ám có danh tiếng này chẳng những trí tuệ vượt trội, còn đều có được kỹ năng thiên phú của riêng mình, cực kỳ khó chơi.

Tướng quân Tuttle biến sắc.

Thật hiển nhiên, bắt đầu từ khoảnh khắc này, công kích chân chính của loài Hắc Ám mới xem như kéo ra màn che.

“Võ giả hệ Phong chuẩn bị, thổi tan khói độc, võ giả khác che giấu, không để cho loài Hắc Ám tộc Ma Nga đến gần phạm vi ba trăm mét của bức tường phòng ngự.” Tướng quân Tuttle lớn tiếng hạ lệnh.

Vụt vụt vụt…

Một đám võ giả lập tức phóng lên cao từ sau bức tường phòng ngự, nghênh đón loài Hắc Ám tộc Ma Nga kia.

Vương Đằng đứng ở phía sau, ánh mắt lướt qua vòm trời, nhìn chăm chú vào trận đại chiến sắp diễn ra này.

Hắn không vội vã ra tay.

Tướng quân Tuttle làm quan chỉ huy, có sắp xếp của hắn, mạo muội nhúng tay, nhất định sẽ quấy rầy kế hoạch của hắn.

Cuối cùng loài Hắc Ám tộc Ma Nga đã đến trong phạm vi năm trăm mét, rất nhiều Ám Độc Phấn Trần phiêu tán ra, dưới vỗ cánh của loài Hắc Ám tộc Ma Nga, nó đang cuốn đến bên chỗ bức tường phòng ngự.

Các võ giả hệ Phong tranh thủ triệt để điều động nguyên lực hệ Phong của mình, hóa thành từng trận cuồng phong.

Dưới cuồng phong cuốn đến, Ám Độc Phấn Trần lập tức thay đổi phương hướng, tránh được chỗ của các võ giả.

Các võ giả ở phía sau bức tường phòng ngự nhẹ nhàng thở ra, nếu như để cho Ám Độc Phấn Trần của loài Hắc Ám tộc Ma Nga thổi đến sẽ tuyệt đối là một phiền toái lớn đối với võ giả.

Chẳng khác nào còn chưa bắt đầu đánh đã bị cản tay.

Nhưng mà còn chưa đợi mọi người vui vẻ, trong loài Hắc Ám bên dưới đột nhiên có từng bóng dáng lao ra, nhắm thẳng vào võ giả hệ Phong.

“Không tốt!”

“Là loài Hắc Ám tộc Ma Giáp!”

Một võ giả hệ Phong co đồng tử lại, hét lớn lên.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Vừa dứt lời, một tia sáng màu đen bộc phát ra từ trong cơ thể một loài Hắc Ám tộc Ma Giáp, sau đó hình thành một mảng lớn dao bén Hắc Ám, chém về phía võ giả hệ Phong đang ùn ùn kéo đến.

Võ giả che chắn xung quanh nhìn thấy tình hình này, cả đám đều có vẻ mặt khó coi, những loài Hắc Ám ẩn nấp bên trong loài Hắc Ám cấp thấp này, mà bọn họ lại không phát hiện ra từ sớm.

Nhưng lúc này đã không cho phép nghĩ nhiều, bọn họ lập tức xông lên, đều tự thi triển chiến kỹ, ngăn cản dao bén Hắc Ám này.

A!

A!

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, dao bén Hắc Ám mạnh mẽ ngoài dự kiến của mọi người, nơi nó đi qua, tất cả võ giả lập tức bị rạch ra.

Hết chương 1654.
Bình Luận (0)
Comment