Đây chính là hy vọng duy nhất hiện giờ của bọn họ.
Đâu cho phép loài Hắc Ám phá hư.
Vương Đằng thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Còn may! Còn may!
Cho dù những người khác không đáng tin thì cũng không chơi xỏ giống như tướng quân Tuttle.
Hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng ngưng tụ ‘Phong Long Quyển’ nhanh hơn, lỡ như lại có thêm vài loài Hắc Ám khác nữa chạy đến ngăn cản thì phiền toái.
Thật ra lấy quy mô của ‘Phong Long Quyển’ hiện giờ đã đủ để quét ngang một khu vực nhỏ, nhưng Vương Đằng muốn thổi tan toàn bộ Ám Độc Phấn Trần trên chiến trường, như vậy cần mở rộng quy mô của ‘Phong Long Quyển’ đến gấp mấy lần trước mắt.
Cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục.
Vù vù vù…
Cuồng phong gào thét càng trở nên mãnh liệt hơn, lốc xoáy thổi quét lên trên bầu trời, trên chạm vòm trời, dưới dẫm mặt đất, cuốn động cả tầng mây trên bầu trời lẫn cát đá dưới mặt đất, rất đồ sộ.
Mà võ giả và loài Hắc Ám ở xung quanh vòi rồng đã sớm rời xa, không dám đến gần chút nào.
Bọn họ đều cảm nhận được uy lực khủng bố từ trong lốc xoáy này, một khi bị cuốn vào trong đó, đoán chừng sẽ bị cắt thành thành tranh ghép.
Grào!
loài Hắc Ám tộc Ma Giáp cấp Ma Hoàng hạ vị kia gầm lên giận dữ, lúc này lại cứng rắn phá tan ngăn cản của võ giả, đi đến chỗ mấy chục mét trước mặt Vương Đằng, nó vung chiến phủ màu đen sẫm trong tay lên, hung hăng bổ về phía Vương Đằng.
“Cẩn thận!” Tướng quân Tuttle hét lớn.
Đáng tiếc không ai có thể ngăn cản được ánh rìu này.
Tất cả mọi người không ngờ đến sẽ là kết quả như vậy, rõ ràng sẽ thành công, chẳng lẽ thành thất bại trong gang tấc sao?
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh rìu màu đen sẫm kia chém về phía Vương Đằng, lại bất lực, cảm giác vô lực kia khiến cho rất nhiều võ giả gầm lên giận dữ.
“Chết!” loài Hắc Ám tộc Ma Giáp nhe răng cười.
“Cút!”
Trong mắt Vương Đằng đột nhiên bộc phát ra một tia sáng lạnh như băng, trong tay hắn xuất hiện một thanh chiến kiếm, ầm ầm chém ra.
Không Diệt Thần Kiếm quyết!
Chém thần!
Một ánh kiếm vô cùng lộng lẫy lập tức ngưng tụ ra, kiếm khí tràn khắp, tung hoành trong hư không, trong tiếng nổ vang kia, ánh kiếm và ánh rìu màu đen sẫm hung hãn va chạm vào nhau.
Rầm!
Tiếng nổ truyền ra, trong trời đất giống như yên lặng trong khoảnh khắc.
Ánh kiếm và ánh rìu màu đen sẫm đồng thời tan vỡ ra.
“Làm sao có thể?” loài Hắc Ám tộc Ma Giáp không thể tin nổi quát to một tiếng, không thể tin được vào ánh mắt của mình.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, khó có thể tin nổi nhìn lên bầu trời.
Ở trong mắt bọn họ, Vương Đằng rõ ràng chính là võ giả cấp Hằng Tinh, nhưng lại có thể chống đỡ được công kích của loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị.
Đây thật sự hoàn toàn là một bug đúng không??
Đám người Paige không khỏi nhẹ nhàng thở ra, bọn họ biết thực lực của Vương Đằng thật mạnh, nhưng đối mặt với tình huống này vẫn không nhịn được khẩn trương, hiện giờ thấy Vương Đằng ngăn cản công kích của loài Hắc Ám mới biết được lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa.
Thực lực của Vương Đằng vốn chưa hoàn toàn thể hiện ra, dù vậy dưới tình huống gấp gáp vẫn có thể ngăn cản được công kích của loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng, nói rõ thực lực của hắn còn mạnh hơn cả võ giả cấp Vũ Trụ bình thường.
Cũng không biết cực hạn của hắn rốt cuộc ở đâu?
Trong lòng bọn họ cực kỳ tò mò với điều này, nhưng đáng tiếc không thể nào biết được.
“Thằng cha này! Đã trở nên mạnh như vậy!” Tiki thì thào tự nói, trong lòng không thể bình tĩnh được.
Hắn là dòng chính của gia tộc Callandish ở đế quốc Đại Càn, thiên phú rất cao, gia thế cực tốt, cho đến bây giờ đều là người khác không bằng hắn, nhưng hiện giờ khi so sánh với Vương Đằng, hắn phát hiện mình lại bị rơi vào lép vế.
Hắn chỉ từng trải qua cảm giác bị thất bại này từ trên người vài thiên kiêu chân chính của đế quốc.
Thiên kiêu này…
Tiki nhìn theo bóng lưng của Vương Đằng, giống như nhìn thấy hắn đang đứng sóng vai cùng với các thiên kiêu kia.
Tiki không khỏi lắc đầu, trong mắt khó nén vẻ khiếp sợ, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Ở chỗ khác, tướng quân Tuttle nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cũng hiện lên một tia rung động.
Thực lực của Vương Đằng thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn.
Lấy thực lực cấp Hằng Tinh chặn công kích của cấp Ma Hoàng hạ vị, khó trách lần trước có thể cướp được Ma noãn từ trong tay loài Hắc Ám.
Khi đó hắn không nhìn thấy quá trình Vương Đằng chiến đấu với loài Hắc Ám, chỉ biết Vương Đằng có được lĩnh vực.
Nhưng lúc này đây, hắn thật sự nhìn thấy được tình hình Vương Đằng chiến đấu với loài Hắc Ám.
Cảm giác kia giống như có vẻ thật thoải mái.
Hắn không khỏi nghĩ đến, lần trước hai loài Hắc Ám tộc Ma Giáp có phải đã bị Vương Đằng tàn bạo thật thảm không?
Trên bầu trời, bóng dáng Vương Đằng đang bước trong hư không, một lốc xoáy khủng bố xoay tròn vờn quanh bên người hắn, mặt không biểu cảm nhìn loài Hắc Ám tộc Ma Giáp trước mặt, giọng nói chậm rãi truyền ra.
“Ngươi đã đánh xong!”
Trong lòng loài Hắc Ám tộc Ma Giáp chợt nhảy dựng, đột nhiên có một dự cảm xấu.
“Nếu đã đánh xong, vậy… đến lượt ta!” Vương Đằng chưa hề cho nó có cơ hội phản ứng, giơ tay đẩy ngang tới trước.
Ầm rầm!
Lốc xoáy khủng bố phát ra tiếng nổ vang ầm ầm, đẩy tới trước.
“Grào!” loài Hắc Ám tộc Ma Giáp phát ra tiếng gầm vang, khi đối mặt với lốc xoáy kia lại không tự chủ được lùi lại phía sau.
Nhưng mà tốc độ của gió lốc nhanh đến cỡ nào, lốc xoáy khổng lồ lập tức đã cuốn loài Hắc Ám tộc Ma Giáp kia vào.
loài Hắc Ám tộc Ma Giáp liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi lốc xoáy.
Lực hút khủng bố bùng nổ, kéo chặt nó theo, cứng rắn kéo vào trong vòi rồng.
loài Hắc Ám không theo khống chế bị xoay tròn bên trong vòi rồng, ma giáp cứng rắn ở trên người nó lại xuất hiện nhiều vết nứt.
Rắc rắc rắc…
Ngay sau đó ma giáp nứt tung, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay ra.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng đã lập tức bị vòi rồng bao phủ.
Ngay sau đó, vòi rồng không thể bị ngăn cản thổi quét chiến trường, dưới sự khống chế của Vương Đằng, hút Ám Độc Phấn Trần đang tràn ngập trong không trung vào trong đó…