Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1674 - Chương 1674. Thiện Cảm +1+1+1+1…

Chương 1674. Thiện cảm +1+1+1+1…
Chương 1674. Thiện cảm +1+1+1+1…

Sau khi thi triển ‘Chúc phúc của nữ thần’, Vương Đằng lại lấy một bình ngọc ra, nói: “Trong này có ba viên đan dược chữa thương, các ngươi sử dụng đi.”

Ba đội viên bị thương nhận lấy bình ngọc, đổ ra một viên đan dược rất tròn, mùi đan hương nồng đậm theo đó bay ra.

“Đan dược cấp Đại sư!”

Bọn họ lập tức nhận ra được phẩm cấp của đan dược, vừa mừng vừa sợ.

“Không phải chứ, đan dược cấp Đại sư!” Người bị thương ở xung quanh ào ào nhìn sang, khiếp sợ không thôi.

“Đan hương này, thật sự là đan dược cấp Đại sư!”

“Ta khóc, nào là thuật trị liệu Quang Minh, lại là đan dược cấp Đại sư, đãi ngộ này thật sự quá tốt.”

“Tiểu đội của ai vậy? Ta muốn gia nhập, đừng ai ngăn cản ta.”

“Kia là thiếu tá Vương Đằng hả!”

“Đội trưởng, chào tạm biệt, ngươi không nuôi được ta, ta muốn đi cậy nhờ tiểu đội của thiếu tá Vương Đằng.”

Sau khi người bị thương ngửi thấy mùi đan hương nồng đậm kia, cả đám đều không ngừng hâm mộ, thiếu chút nữa rời khỏi tiểu đội hiện giờ, kêu gào muốn gia nhập vào tiểu đội của Vương Đằng.

Đội trưởng của tiểu đội này đều tái mét mặt.

Rõ ràng là bọn họ đến thăm người bị thương trước, tỏ vẻ quan tâm, kết quả nổi bật đều bị Vương Đằng cướp đi. Đội viên của bọn họ còn không cảm kích, định rời đội.

Hơi quá đáng!

Rất tổn thương lòng người!

Chỉ vì một viên đan dược cấp Đại sư đã làm phản, còn có chút tình nghĩa chiến hữu không hả.

Vương Đằng cảm nhận được ánh mắt u oán ném đến từ xung quanh, đáy lòng phát ra tiếng cười như hồ ly. Ba viên đan dược cấp Đại sư đã tạo ra được hiệu quả như vậy, quá có lời.

Quan trọng ở chỗ, hắn có rất nhiều đan dược cấp Đại sư, chính hắn không dùng đến. Hơn nữa hiện giờ hắn đều dùng đan dược cấp Tông sư, đan dược cấp Đại sư vừa vặn dùng để ban thưởng cho cấp dưới.

“Lão đại, vậy quá quý trọng, chúng ta…” Một đội viên nhìn đan dược trong tay, không nhịn được nói

“Ăn đi, một viên đan dược thôi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng sao.” Vương Đằng nhàn nhạt nói.

` (+﹏+ )′

Ba đội viên lập tức cảm động đến rơi lệ.

Nghe xem!

Nghe xem lời nói này.

Lão đại thật sự coi trọng tính mạng của bọn họ, thật sự quá cảm động.

Thiện cảm +1+1+1+1…

Người xung quanh lại thu nhận một trận thiện cảm, hận không thể lập tức xin vào tiểu đội của Vương Đằng.

Ba người thấy thái độ của Vương Đằng kiên quyết, nên không nhiều lời nữa, lập tức nuốt đan dược vào.

Trong phút chốc bọn họ đã cảm nhận được công hiệu thần kỳ của đan dược cấp Đại sư, trong cơ thể giống như có một dòng nước ấm đang chảy xuôi, sau đó hội tụ đến miệng vết thương, sưởi ấm, đau đớn đang dần biến mất. Bọn họ biết đó là miệng vết thương đang chậm rãi khép lại.

Thuật trị liệu Quang Minh cộng thêm đan dược cấp Đại sư, vết thương của bọn họ đang lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi khôi phục lại.

Vết thương vốn cần ít nhất hơn nửa tháng mới có thể khôi phục lại được, nhưng hiện giờ đại khái chỉ cần năm ba hôm.

Các võ giả ở xung quanh nhìn thấy hiệu quả như vậy, tất cả đều ánh mắt lóe lên, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Đây là đan dược gì vậy?

Hiệu quả tốt như thế!

Cho dù là đan dược cấp Đại sư đều chưa chắc có được hiệu quả như vậy, trừ phi phẩm chất rất cao, lại là đan dược chữa thương loại hiếm thấy.

Đan dược chữa thương không hề giống nhau, chủng loại linh dược, phối hợp khác nhau, hiệu quả đều sẽ sai lệch rất nhiều.

Hiện giờ chỉ riêng đan dược chữa thương cấp Đại sư trên thị trường đã có trên mấy vạn loại. Những đan dược có hiệu quả xếp hạng hàng đầu đều được nắm giữ trong tay những Tông sư luyện đan, có thể gặp chứ không thể cầu!

Cuối cùng bọn họ đều không ngồi yên được nữa, tất cả đều vô cùng nhiệt tình xông đến.

“Thiếu tá Vương Đằng, ngươi có còn đan dược này không, có thể bán cho chúng ta một ít không?”

“Đúng vậy đúng vậy, tất cả mọi người đều vì chống lại loài Hắc Ám, thiếu tá Vương Đằng giúp đỡ một chút đi. Đội viên của ta thật sự quá thảm, ngươi nhìn xem hắn không còn nửa cái mạng nữa, lập tức ợ ra rắm rồi, cần đan dược cứu mạng cấp bách.”

“Thiếu tá Vương Đằng, ngươi yên tâm, chúng ta không lấy không, bất cứ cái giá nào, chúng ta đều bằng lòng trả.”

“Nếu như thật sự không được, vậy làm thuật trị liệu Quang Minh trước cũng được!”

Những người này đều là đội trưởng của các tiểu đội, lúc này ngươi một lời ta một câu, vây quanh lấy Vương Đằng chật như nêm cối, nước miếng thiếu chút nữa dìm hắn xuống.

Lúc tướng quân Tuttle đi vào phòng chữa bệnh, đã thấy được cảnh tượng Vương Đằng bị mọi người vây vào giữa, không nhịn được sửng sốt.

“Các ngươi… đang làm cái gì vậy?”

“Tướng quân Tuttle!”

“Tướng quân đã đến!”

“Tướng quân, ngươi phải nói chuyện giúp chúng ta…”

Mọi người vừa nhìn thấy tướng quân Tuttle đã lập tức liến thoắng thuật lại chuyện mới vừa rồi.

Tướng quân Tuttle đã nghe rõ, ánh mắt kỳ dị nhìn Vương Đằng hỏi: “Ngươi còn biết thuật trị liệu Quang Minh?”

“Biết sơ qua.” Vương Đằng bình thản nói.

“Vậy nhanh chóng trị liệu cho mọi người đi, vết thương do nguyên lực Hắc Ám tạo thành rất khó trừ tận gốc. Nếu như không kịp thời trị liệu sẽ ảnh hưởng đến tu luyện sau này của bọn họ, xin nhờ ngươi.” Tướng quân Tuttle dùng giọng điệu cầu khẩn nói.

“Vốn định trị liệu cho mọi người, nhưng bọn họ vây quanh lấy ta, ta không thi triển được.” Vương Đằng vô tội nói.

(# ̄~ ̄# )

Khóe mắt mọi người lập tức run rẩy.

Hình như tên này hơi vô sỉ!

Mới vừa rồi hắn không hề dễ nói chuyện như thế, kết quả tướng quân Tuttle vừa đến, hắn đã lập tức đổi giọng.

Còn giả vờ vô tội!

Thật sự là một kẻ không biết xấu hổ.

Nhưng dù sao tình thế mạnh hơn người, bọn họ đều không dám thật sự nói ra, lỡ như thiếu tá Vương Đằng tương đối mang thù thì sao?

“Đều thất thần làm gì, không nghe thấy lời thiếu tá Vương Đằng nói sao, tất cả mọi người tránh ra một chút.” Tướng quân Tuttle hận sắt không thành thép.

Cả lũ không có ánh mắt gì cả.

“Dạ dạ dạ!”

Mọi người vội vàng nhường ra một khu vực.

Giỏi đấy!

Vẫn là gừng càng già càng cay!

Vương Đằng liếc nhìn tướng quân Tuttle. Đối phương cười hiền lành với hắn, hắn không mập mờ nữa, trực tiếp thi triển một ‘Chúc phúc của nữ thần’ trên phạm vi lớn.

Hết chương 1674.
Bình Luận (0)
Comment