Trận mưa ánh sáng rơi xuống trong phòng chữa bệnh, chiếu cố đến từng võ giả bị thương.
Đây đúng là mưa móc cùng hưởng!
Sau khi những người bị thương trải qua lễ rửa tội của mưa ánh sáng, tình hình đã khá hơn nhiều, ào ào nói lời cảm ơn Vương Đằng.
“Cảm ơn thiếu tá Vương Đằng!”
“Thiếu tá Vương Đằng thật sự là người tốt!”
“Thiếu tá Vương Đằng, các ngươi có thiếu đội viên không, ta thật sự muốn gia nhập.”
“Thiếu tá Vương Đằng, ta là một võ giả dã chiến có kinh nghiệm phong phú, ta dã chiến rất chuyên nghiệp, tuyển chọn ta đi.”
“Thiếu tá Vương Đằng, thêm ta nè, ta có thể ấm giường.”
…
Từ xưa đến nay hài hước thật vui vẻ, Vương Đằng không ngờ các võ giả quân đội này cũng thật vui vẻ.
Võ giã dã chiến gì kia, ngươi đang nghiêm túc sao?
Ta hoài nghi ngươi đang chọc cười.
Còn có người đòi làm ấm giường kia, Vương Đằng ta là chính nhân quân tử, đừng tưởng rằng có hai ba phần sắc đẹp thì có thể tùy tiện dụ dỗ.
Có đẹp bằng phó quan của ta không? Có dáng ngon như nàng không?
Không có thì đừng nói chuyện.
Đầu tướng quân Tuttle đầy vạch đen.
Những cấp dưới này thật sự làm mất mặt hắn!
Có thể có chút khí tiết không hả, bọn họ không biết xấu hổ, hắn còn cần thể diện đấy.
Wendell đứng ở trong góc, sắc mặt tối tăm đến cực hạn: “Tiểu nhân đắc chí!”
Đội viên nằm ở trên giường bên cạnh không dám nói lời nào, dù sao mới vừa rồi hắn đã tiếp nhận mưa ánh sáng trị liệu của Vương Đằng.
“Thiếu tá Vương Đằng, vất vả ngươi! Ta đại diện cho tất cả những người bị thương tỏ vẻ cảm ơn ngươi!” Tướng quân Tuttle nhìn thấy vết thương của mọi người có chuyển biến tốt đẹp rõ ràng, kinh ngạc trong lòng đồng thời vội vàng trịnh trọng nói lời cảm ơn Vương Đằng.
“Đừng đừng đừng, chỉ tiện tay mà thôi.” Vương Đằng khoát tay nói.
“Đây không phải chỉ là tiện tay, người khác không thay thế được.” Tướng quân Tuttle lắc đầu cười nói: “Lần này ngươi đã lập công lớn, cho dù như thế nào, là của ngươi đều không chạy được. Ta nhớ đoàn trưởng đoàn Hổ Sát sắp thăng chức, đang cần một người có thực lực đủ mạnh đến tiếp nhận. Đến lúc đó ta sẽ bỏ một phiếu cho ngươi, cộng thêm sự duy trì của tướng quân Mokallen, ngươi có hy vọng rất lớn.”
“Đoàn Hổ Sát?” Vương Đằng hoài nghi nói.
Đám người Paige, Tiki ở bên cạnh đều tỏ vẻ khiếp sợ, hiển nhiên biết nội tình gì đó.
“Má nó, ta lăn lộn nhiều năm như vậy đều chưa có được tư cách này, ngươi lại sắp nắm được thực quyền.” Tiki trực tiếp kêu ra tiếng, ánh mắt tràn đầy hâm mộ ghen ghét.
Dù sao lúc trước hắn cũng là người trấn thủ hành tinh phòng ngự số 4, có được thực quyền nhất định, là tồn tại giống như vua một cõi ở hành tinh phòng ngự số 4.
Nhưng đến hành tinh phòng ngự số 29 thì như vậy vẫn chưa đủ.
Đoàn trưởng của một tiểu đội ở đây gần như đều là võ giả cấp Vũ Trụ, hoàn toàn không thể so sánh được.
“Đoàn Hổ Sát này có quyền lực rất lớn sao?” Vương Đằng hỏi.
“Ngươi không biết à?” Tướng quân Tuttle hết sức kinh ngạc.
“Ta mới vừa đến đây không lâu, sao có thể biết được.” Vương Đằng câm nín nói.
Tướng quân Tuttle hơi sửng sốt rồi mới phản ứng kịp, cười khổ lắc đầu. Vương Đằng hoàn thành vài nhiệm vụ quá mức hoàn mỹ, mới vừa rồi lại có biểu hiện quá hoàn mỹ trên chiến trường, đến mức khiến hắn quên mất Vương Đằng chỉ là người mới vừa đến hành tinh phòng ngự số 29 không lâu.
Hắn giải thích: “Đoàn Hổ Sát này là một binh đoàn có hơn năm ngàn người. Tất cả đều là võ giả trên cấp Hằng Tinh, thêm với vài phó đoàn trưởng đều là cấp Vũ Trụ. Trong trên vạn binh đoàn ở hành tinh phòng ngự số 29 này, đoàn Hổ Sát xếp hạng top ba.”
“Nếu như ngươi có thể trở thành đoàn trưởng của đoàn Hổ Sát, vậy chính là nhân vật có thực quyền trong quân, không phải võ giả có quân hàm bình thường có thể sánh bằng.”
Ánh sao chớp lóe trong mắt Vương Đằng.
Hình như đoàn Hổ Sát này có vẻ thật trâu bò!
Nếu có thể trở thành đoàn trưởng đoàn Hổ Sát, vậy có phải tương đương với hắn đã có được địa vị và quyền phát ngôn nhất định trong quân đội chân chính không.
Trong đầu lóe lên đủ loại suy nghĩ, Vương Đằng gật đầu, cười nói: “Vậy cảm ơn tướng quân.”
“Không cần cảm ơn ta, đều là do ngươi dùng thực lực và cống hiến kiếm được, ta không hề giúp gì cho ngươi cả.” Tướng quân Tuttle xua tay cười nói.
Vương Đằng lại nói vài câu chuyện phiếm với tướng quân Tuttle, sau đó cáo từ rời đi.
Những người khác đều không nhắc lại chuyện đan dược. Thật ra bọn họ đều biết, đan dược có hiệu quả thật tốt kia có nghĩa rằng có thêm một cái mạng ở trên chiến trường, nếu đổi lại là bọn họ đều sẽ không thể tùy tiện lấy ra được.
Nhưng mà bọn họ đều không biết, lúc Vương Đằng rời đi đã vụng trộm cho tướng quân Tuttle một lọ đan dược. Bên trong có khoảng hai mươi viên đan dược chữa thương cấp Đại sư.
Tuy rằng tướng quân Tuttle luôn nói mình không giúp được gì, tất cả đều dựa vào chính bản thân Vương Đằng kiếm được, nhưng Vương Đằng đều sẽ không hồn nhiên như thế.
Có thể đứng về phía hắn đã là trợ giúp lớn nhất.
Chẳng có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác cả, đặc biệt là đại lão trong quân đội đều sẽ không tùy tiện đứng về phe ai.
Cho nên Vương Đằng nhất định phải nhận ân tình này.
Chỗ đan dược kia coi như bánh ít đi, bánh quy lại.
Về phần để cho ai dùng?
Đó là chuyện của chính tướng quân Tuttle, không liên quan gì đến hắn.
Lại nói hai mươi viên đan dược cấp Đại sư vốn không hề ảnh hưởng lớn đến hắn, chẳng qua là chuyện luyện chế thêm mấy lô đan dược thôi.
Là một Tông sư luyện đan.
Chính là ngang tàng như vậy!
Đại chiến mới vừa kết thúc, tướng quân Tuttle có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ ở lại phòng chữa bệnh một lúc rồi đã vội vàng rời đi.
Ở trong góc, sắc mặt của Wendell triệt để âm trầm xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi, một tia sáng lạnh bắn ra trong mắt.
“Vương Đằng, lại là ngươi! Lại là ngươi!”
Wendell gầm thét dưới đáy lòng, sát ý sôi trào nhưng lại bị hắn ngăn chặn gắt gao, sau đó mở đồng hồ trí năng ra, gửi đi một tin nhắn.
Tin nhắn này chỉ có một chữ -- giết!