Viên Cổn Cổn thấy hắn kiên trì, nên cũng không nói thêm gì nữa mà bắt đầu tìm kiếm.
Ngay sau đó, một ánh sáng xuất hiện trước mặt Vương Đằng.
Trong ánh sáng có tám loại binh khí trọng chùy với các kiểu dáng khác nhau, nhưng chúng có một điểm chung là - cổ xưa!
Nhìn bề ngoài có thể thấy tám thanh trọng chùy này toát ra khí tức tang thương cổ xưa, cho dù trước mặt không phải vật thật, Vương Đằng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Điều này cho thấy chúng đã tồn tại bao đời đến mức nào.
“Nguồn gốc của những thanh trọng chùy này thật đáng kinh ngạc, chúng cũng được công nhận là những thanh trọng chùy mạnh mẽ nhất, nhưng hiện tại chúng nằm rải rác khắp nơi trong vũ trụ. Một số bị cường giả cầm giữ, một số không biết đi đâu, ngươi chỉ có thể nhìn vật ảo thôi, may mắn là chúng đều có bề ngoại cụ thể, thậm chí còn có chút thần vận, dùng để hình dung cũng đủ rồi.”
“Ừm.” Vương Đằng gật đầu, ánh mắt hoàn toàn bị mấy thanh trọng chùy này thu hút.
“Để ta giới thiệu với ngươi một chút, thanh chùy thứ tám này là chùy Cuồng Bạo. Người ta nói rằng nó được rèn bởi một luyện tạo sư cấp Thần của tộc Ải Nhân cách đây tám mươi triệu năm...” Viên Cổn Cổn giới thiệu.
Vương Đằng lắng nghe một cách thích thú. Quả nhiên như Viên Cổn Cổn đã nói, mỗi chiếc chùy đều có lai lịch rất lớn, nói ra đều khiến mọi người cảm thấy khó tin.
Tám thanh trọng chùy, Viên Cổn Cổn đã giới thiệu sáu cái, cái nào cũng có lai lịch rất lớn.
Sáu thanh đầu tiên đều được làm ra từ tay của luyện tạo sư cấp Thần ở quá khứ, có ghi chép rõ ràng.
Luyện tạo sư cấp Thần!
Đó là luyện tạo sư cấp Thần đấy!
Bây giờ Vương Đằng đã không còn là tay mơ không hiểu gì nữa, đương nhiên biết luyện tạo sư cấp Thần có ý nghĩa như thế nào.
Ở lĩnh vực luyện tạo, luyện tạo sư cấp Thần chính là tồn tại đỉnh cao nhất của toàn vũ trụ.
Có thể liên quan tới chữ Thần, thì chứng minh bản thân đã đạt tới đỉnh cao của một lĩnh vực nào đó.
Nói cách khác, sáu thanh trọng chùy mà bọn họ luyện tạo này đã là tồn tại cấp bậc thần khí.
Mấy thanh chùy này, cái gần đây nhất ra đời cách đây tám mươi triệu năm trước, cái lâu nhất có thể có niên đại đến hàng trăm triệu năm trước.
Chẳng trách không cách nào tìm được hiện vật của bọn nó.
Binh khí như vậy, tất nhiên nằm ở trong tay những đại năng được người đời xưng là “Thần” kia.
Và những “Thần” đó thì đã sớm thoát khỏi ràng buộc thời gian, trường tồn với thế gian, sao có thể lấy được thần khí từ trong tay bọn họ được chứ.
Ngoại trừ sáu cái thần chùy trước đó, hai cái cuối cùng khá đặc biệt.
Hai thanh chùy cuối cùng này là một đôi.
Lúc Viên Cổn Cổn nói đến cuối cùng, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, nói: “Hai thần chùy này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ta thực sự không đề nghị ngươi sử dụng bọn nó làm vật tham chiếu đâu.”
Vương Đằng nhìn về phía hai thanh chùy cuối cùng, ánh mắt hơi kỳ lạ.
Sáu cái chùy trước đó ít nhất còn là ảo ảnh của hiện vật để lại, hai thanh chùy cuối cùng này lại chỉ là vật được khắc họa trên tranh vẽ.
Nhưng lúc nhìn thấy bức tranh này, Vương Đằng không biết tại sao, cứ cảm thấy phong cách trên đó hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
“Đây là cái gì?” Vương Đằng hỏi.
“Đây là bức tranh được phát hiện trong một tòa đại điện đá đen cổ xưa.” Viên Cổn Cổn nói.
“Đại điện đá đen?!” Vương Đằng nhíu mày.
“Đó là một tòa đại điện trôi lơ lửng trong hư không vũ trụ, toàn thân được đúc từ một loại đá đen vô danh, vô cùng vững chắc, không cách nào bị phá vỡ, còn vô cùng thần bí và... Kỳ lạ!”
Viên Cổn Cổn cân nhắc một chút, nói: “Từng có cường giả trên cấp Bất Hủ vào đó tìm tòi nghiên cứu, nhưng kết quả... Không có ai đi ra từ bên trong. Người bên ngoài từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong đó, có lẽ người xâm nhập đã lành ít dữ nhiều.
“Đại điện này không ngừng lại ở một nơi, thỉnh thoảng nó xuất hiện ở trước mặt mọi người, rồi lại lặng lẽ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.”
“Không ai biết về nguồn gốc của nó, cũng không ai biết nó sẽ trôi dạt về nơi đâu.”
“Từ khi tòa đại điện đó xuất hiện, đã là một điều bí ẩn!”
“Có sự tồn tại kỳ lạ như vậy trong vũ trụ sao.” Vương Đằng chấn động trong lòng, kinh ngạc nói.
Đến cả cường giả cấp Bất hủ vào trong đó cũng gặp phải chuyện bất trắc, rốt cuộc trong tòa đại điện hắc thạch đó có thứ gì? Và là ai đúc nên?
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng không có ai biết nó là do ai xây dựng nên, từ hàng trăm triệu năm trước đã có tin đồn về nó.” Viên Cổn Cổn nói.
“Hàng trăm triệu năm trước!!!” Vương Đằng hít sâu một hơi: “Đây là tồn tại cổ xưa tới mức nào.”
“Bây giờ ngươi biết chưa, đôi chùy vẽ trên đó chỉ là một truyền thuyết.” Viên Cổn Cổn lắc đầu nói.
“Đã biết đó chỉ là truyền thuyết, mà ngươi còn lấy ra cho ta xem.” Vương Đằng trừng mắt.
“Khụ, ta chỉ sàng lọc nó ra thôi, không phải ngươi nói những loại chùy mạnh mẽ nhất sao, thì đương nhiên ta cũng thuận tiện lấy ra cho ngươi. Nếu không lấy cho ngươi xem, lỡ như một ngày nào đó ngươi biết đến sự tồn tại của đôi chùy này, cảm thấy bọn nó thích hợp hơn, thì không oán hận ta chắc.” Viên Cổn Cổn giải thích hùng hồn.
“Được, ngươi nói cũng có lý.” Vương Đăng cạn lời nói.
“Nếu ngươi không cần nó, vậy thì loại bỏ đi là xong.” Viên Cổn Cổn nói.
“Đợi đã.” Vương Đằng vội vàng gọi nó lại.
“Làm sao, không phải là ngươi thật sự muốn dùng cái này đấy chứ?” Viên Cổn Cổn hoài nghi nói.
“Đừng vội, không phải ngươi nói đây là bức trạnh trong đại điện hắc thạch kia sao, chắc không chỉ là một bức chứ, còn có cái khác không, lấy ra hết cho ta xem đi.” Vương Đằng nói.
“Ta tưởng chuyện gì, nhưng cũng đúng, người lần đầu biết đến tòa đại điện đá đen này, có lẽ cũng rất tò mò rốt cuộc bên trên vẽ gì.” Viên Cổn Cổn cười nói.
Nói xong, thì vung tay lên, trong không trung lại xuất hiện một hình ảnh ánh sáng lớn, bên trong có khoảng hơn trăm bức tranh vẽ.
Vương Đằng cũng hứng thú, chăm chú nhìn kỹ.
Từ bức đầu tiên đến bức cuối cùng, bên trên vẽ đủ các chủng tộc mạnh mẽ trong vũ trụ.