Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1708 - Chương 1708. Tộc Cổ Thần, Tộc Hỏa Thần, Lôi Thần Chùy Lại Xuất Hiện! (2)

Chương 1708. Tộc Cổ Thần, tộc Hỏa Thần, Lôi Thần Chùy lại xuất hiện! (2)
Chương 1708. Tộc Cổ Thần, tộc Hỏa Thần, Lôi Thần Chùy lại xuất hiện! (2)

Có Nhân tộc, tộc Tinh Linh, tộc Ải Nhân, tộc Thú Nhân, tộc Tam Nhãn,... Hàng trăm tỷ chủng tộc trong vũ trụ hầu như được bao gồm trong đó.

Thậm chí còn có các loại cự thú Tinh Không lớn mạnh, Côn Ngô thú của đế quốc Đại Càn, Cự Long gia tộc Pylax đã từng tắm trong máu nó, thậm chí còn có Hư Vô Thôn Thú Vương Đằng đoạt xác, cũng có thể tìm thấy ở bên trên.

Hơn nữa ở trong những chủng tộc mạnh mẽ đó, còn có rất nhiều hình ảnh liên quan tới thần khí, đao, kiếm, chiến phủ...vân...vân, dường như đều là thần khí do những chủng tộc kia nắm giữ, tồn tại trong thần thoại của bọn họ.

Và những thần khí trong thần thoại này, có một số thật sự tồn tại, có một số thì không thể kiểm chứng, biến mất trong dòng chảy lịch sử.

Vương Đằng xem hàng loạt các bức tranh này xong, không khỏi rơi vào im lặng, nội tâm chấn động, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Từ trong bức tranh này, dường như có thể nhìn thấy vũ trụ bao la, cổ xưa, như thể khắc họa một bề dày lịch sử.

Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, nói: “Người xây tòa đại điện này, nhất định là có mục đích gì đó.”

“Chuyện này còn cần ngươi nói, đáng tiếc cho tới bây giờ không có ai sau khi đi vào còn có thể sống ra ngoài.” Viên Cổn Cổn nói.

Vương Đằng lắc đầu, cũng không đi cãi vã với nó, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía hai thần chùy xuất hiện ở trên bức tranh kia.

Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã biết cảm giác quen thuộc vừa rồi là gì.

“Tộc Cổ Thần!” Vương Đằng tự lẩm bẩm.

Trong bức tranh đột nhiên miêu tả một chủng tộc cực kỳ đặc biệt — — Tộc Cổ Thần!!!

“Hả, ngươi cũng biết đến sự tồn tại của tộc Cổ Thần.” Viên Cổn Cổn kinh ngạc nói.

“Rất kỳ lạ sao?” Vương Đằng hỏi ngược lại.

“Đương nhiên rồi, tộc Cổ Thần đã biến mất từ rất nhiều năm trước. Đến cả ta, nếu không phải cố ý điều tra một chút, thì cũng không biết có chủng tộc lớn mạnh như vậy từng tồn tại.” Viên Cổn Cổn xúc động nói.

“Ồ.” Vương Đằng không quan tâm.

Biến mất là biến mất, chưa từng thấy tộc Cổ Thần còn sống, nhưng hắn từng thấy người chết mà.

Nhưng chuyện này, hắn cũng không muốn giải thích nhiều làm gì.

Viên Cổn Cổn lại không vui, tiếng “Ồ” này là có ý gì, cảm thấy như bị xúc phạm vậy.

“Ngươi biết đến tộc Cổ Thần từ đâu?” Nó hỏi.

“Vô tình nhìn thấy.” Vương Đằng thuận miệng nói.

“Chậc, không nói thì thôi.” Viên Cổn Cổn bĩu môi, quay lại chủ đề chính: “Ngươi muốn chọn cái nào?”

“Ta chọn hai cái này.” Vương Đằng chỉ vào hai thần chùy cuối cùng nói.

Nét vẽ trên bức vẽ rất rõ ràng, thậm chí đến cả màu sắc đường cong cũng rất rõ ràng, dùng để xem thì không có bất cứ vấn đề gì.

Vấn đề duy nhất chính là, không biết hai thần chùy này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Không có hiện vật, chỉ là truyền thuyết mà thôi, ai biết là cái gì.

Nhưng Vương Đằng tin đồ của tộc Cổ Thần, dù thế nào thì cũng sẽ không quá yếu, cho nên hắn quyết định đánh cược một lần.

“...” Viên Cổn Cổn sửng sốt.

Nói cả nửa ngày, tên này vẫn chọn đôi chùy này.

“Tại sao?” Nó nhíu mày hỏi.

“Tại sao cái gì, muốn chọn thì chọn thôi.” Vương Đằng không quan tâm nói.

“Ngươi...” Viên Cổn Cổn cứng họng, không biết nên nói thế nào mới tốt.

Nói Vương Đằng không nghiêm túc, cũng không giống, nói hắn nghiêm túc, nhưng lại tùy ý quyết định như vậy, nó thật sự không hiểu.

“Bỏ đi, bản thân ngươi quyết định là được, ta cũng lười quản.”

Vừa dứt lời, Viên Cổn Cổn trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Nó cảm thấy mình mà còn đôi co với Vương Đằng nữa, thì sớm muộn gì cũng trở nên thần kinh.

Vương Đằng có hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau khi chọn xong vật quan sát, thì biến mất trong vũ trụ hư cấu.

Hiện thực.

Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng trong đầu lại xuất hiện hình dáng của đôi chùy, rồi sử dụng tinh thần lực bắt đầu phác họa.

Đôi chùy, hoàn toàn khác nhau.

Một cái có ngọn lửa quấn quanh, toàn thân bao phủ bởi đường vân màu đỏ thẫm kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ, ngọn lửa tạo thành hình dáng sắc nhọn ở đuôi chùy, trông giống như đuôi lửa bị vuốt ra lúc đang huy động.

Cái còn lại thì có sấm sét quấn quanh, có từng văn lộ màu tím phức tạp, lúc vùng vẫy còn kéo theo lực sấm sét, từ trên bầu trời giáng xuống, nện lên mặt đất, rất phi thường.

Vương Đằng tự đặt tên cho đôi chùy này.

Một cái tên là Hỏa Thần chùy!

Một cái tên là Lôi Thần chùy!

Thuận lợi lại dễ nhớ, nghe có vẻ còn cao cấp và hợp lý.

Đúng là hoàn mỹ.

Phác họa đôi chùy này cũng không dễ dàng gì, chủ yếu là do văn lộ phía trên chùy quá phức tạp. Hơn nữa không phải bất cứ loại cấu tạo của văn lộ nào Vương Đằng cũng quen thuộc, phía trên dường như còn ẩn chứa cả quy tắc của trời đất.

Nhắc tới thì có vẻ khá huyền bí, nhưng thật sự là rất huyền bí.

Vương Đằng giữ bình tĩnh, cũng không gấp gáp, dựa theo lý giải của bản thân từ từ phác họa. Kiến thức lý luận của hắn thật sự rất vững chắc, mặc dù không hiểu những đường vân này rốt cuộc biểu đạt cho cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh của hỏa và lôi từ trong đó.

Sức mạnh này rất giống với lực căn nguyên.

Cho nên hắn phối hợp với cảm ngộ của bản thân, lúc từ từ phác họa, thì cũng phác họa ý nghĩa thần vận của đôi chùy ra.

Thời gian trôi qua từng giờ từng phút, cho đến hai ngày sau.

Bóng dáng của Viên Cổn Cổn xuất hiện, nhíu mày nhìn Vương Đằng, lẩm bẩm: “Sẽ không thất bại đấy chứ, đã sớm nói với ngươi rồi đừng chọn đôi chùy đó, mà ngươi cứ muốn chọn, này thì ngạo mạn.”

Nhưng lời nói này, nó cũng chỉ nói với chính nó mà thôi, không dám nói với Vương Đằng.

Một sinh mệnh trí năng làm ăn đến mức này, nó cũng cảm thấy không đáng thay bản thân mình, quá hèn mọn.

Viên Cổn Cổn lượn hai vòng quanh Vương Đằng, trong lòng có hơi lo lắng, may mà dừng ở lại trước mặt hắn, nhìn thẳng vào hắn, chờ đợi kết quả.

Bốp!

Đúng lúc này, Vương Đằng đột nhiên mở hai mắt, đôi mắt xẹt qua hai luồng ánh sáng một đỏ một tím.

Ánh sáng màu đỏ nóng rực như lửa, ánh sáng màu tím như sấm vang chớp giật!

Ở trong ánh sáng đó, có hư ảnh của... Một thanh chùy!

Đôi mắt xuất hiện chùy, nói thật là có hơi kỳ lạ.

Hết chương 1708.
Bình Luận (0)
Comment