Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1716 - Chương 1716. Hổ Sát Xuất Chinh! (2)

Chương 1716. Hổ Sát xuất chinh! (2)
Chương 1716. Hổ Sát xuất chinh! (2)

“Hiện giờ, hẳn đoàn Hổ Sát đang do vị thiếu tá Vương Đằng kia phụ trách, không biết bọn họ có thể thuận lợi giành lại tiền tuyến thứ mười ba được hay không!”

“Mong là mọi chuyện sẽ thuận buồn xuôi gió!”

...

Nhiều người đã biết về sự thay đổi của đoàn Hổ Sát, và khi nhìn thấy họ xuất phát hàng loạt vào lúc này thì ai cũng vừa lo lắng vừa chờ mong.

Không ít người biết về những sự tích của Vương Đằng. Đặc biệt là từ sau chiến thắng ở tiền tuyến thứ ba, danh tiếng của Vương Đằng càng lớn mạnh, nhưng chung quy hắn cũng chỉ là lính mới, chưa có kinh nghiệm chỉ huy một quân đoàn.

Mọi người khó tránh khỏi lo âu.

Lúc này, Tiki đang đứng trước tiểu đội của mình, hắn đã gần như hồi phục hoàn toàn, giờ đang chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhiệm vụ trước đó đã ảnh hưởng rất lớn đối với hắn, nhất là khi nhìn thấy Vương Đằng bắt đầu phụ trách đoàn Hổ Sát, nếu bảo hắn không ao ước thì rõ là giả vờ.

Tâm trạng của Tiki đang vô cùng phức tạp. Rõ ràng hắn gia nhập quân đội trước Vương Đằng, cũng lập được không ít chiến công, cuối cùng lại bị Vương Đằng vượt qua. Địa vị hiện giờ của Vương Đằng trong quân đội cao hơn hẳn hắn, thật khiến người ta chạnh lòng.

Lần trước khi Vương Đằng mời hắn gia nhập đoàn Hổ Sát, hắn đã từ chối.

Hắn có niềm kiêu hãnh của riêng mình. Hắn muốn dựa vào sức mạnh của mình để đạt được quyền lực cao hơn nữa, để bắt kịp tốc độ của Vương Đằng lần nữa.

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấy đoàn Hổ Sát xuất phát như cũng thấy bóng dáng của Vương Đằng. Hắn hít sâu một hơi, thầm nhủ trong lòng: “Vương Đằng, trận này ngươi phải đánh thật đẹp đấy, chớ để người ta coi thường ngươi.”

“Đội trưởng, chúng ta nên xuất phát thôi nhỉ.” Một võ giả bước tới hỏi.

“Ừ, đi thôi.” Tiki thu hồi ánh mắt, theo mọi người lên chiến hạm, bay vút lên trời.

...

Phòng thí nghiệm của Veblen nằm trên đỉnh của tòa cao ốc. Moira đứng sát mép tòa nhà, nhìn vào không trung.

“Nếu lo lắng, tại sao ngươi không đi tiễn hắn?” Một giọng nói vang lên sau lưng nàng.

“Thầy!” Moira quay lại nhìn thấy Veblen đang đi tới, khẽ cười nói: “Ta không lo lắng, ta chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi.”

“Còn cãi!” Veblen lắc đầu, nhìn về phía không trung và nói: “Nhưng không có gì phải lo lắng cả, tên nhóc đó tinh ranh như cáo, lại mạnh đến yêu nghiệt, trận chiến này không làm khó được hắn.”

“Thầy, ngươi đánh giá cao hắn thật đấy.” Moira nói.

“Cũng bình thường thôi.” Veblen bĩu môi, nói: “Chẳng qua lâu lắm rồi ta chưa thấy ai thú vị như thế.”

“Để cho hắn đến hành tinh Quang Nhung có ổn không?” Moira hỏi.

“Thực ra, ta hy vọng rằng hắn có thể đến giúp tộc Quang Nhung Linh.” Veblen nói.

“Ta đã đoán ngay mà.” Moira cười.

“Con bé tài lanh này.” Veblen bật cười.

...

Tại tòa nhà tổng chi huy, tướng quân Mokallen ngẩng đầu nhìn thoáng qua, khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười.

Thằng oắt này, cuối cùng cũng chịu xuất phát!

Hắn cho Vương Đằng ba ngày để chuẩn bị.

Cứ tưởng ngay ngày đầu tiên Vương Đằng sẽ nhấp nhổm không yên mà đi giành lại tiền tuyến thứ mười ba, không ngờ hắn đợi đến ngày cuối cùng.

Nhịn giỏi đấy.

Chỉ không biết Vương Đằng có thể mang niềm vui bất ngờ về cho hắn không?

Tống phó quan đứng bên cạnh tướng quân Mokallen, nhìn thấy vẻ mặt của hắn thì không khỏi thầm kinh ngạc.

Có vẻ như tướng quân Mokallen rất coi trọng thiếu tá Vương Đằng kia!

“Tình hình bên phía Hồng Hạt và Bạo Hùng thế nào rồi?” Tướng quân Mokallen hỏi.

“Hai quân đoàn đều lần lượt đến tiền tuyến thứ chín và tiền tuyến thứ mười bảy, cũng đã tổ chức một đợt tấn công nhưng chưa thể phá vỡ phòng tuyến của loài Hắc Ám.” Tống phó quan vội vàng đáp.

“Tiếp tục theo dõi, nếu có bất kỳ tin tức gì thì báo ngay cho ta.” Tướng quân Mokallen gật đầu, không có biểu hiện gì, quay người trở lại văn phòng.

...

Phòng tuyến thứ mười ba!

Nằm ở khu vực phía tây bắc của hành tinh phòng ngự số 29, được xây trên hẻm núi lớn, đóng tại vị trí hiểm trở, ngăn chặn sự xâm lược của các loài Hắc Ám.

Có thể nói là một nơi dễ thủ khó công.

Nhưng lần xâm lược trước, phòng tuyến thứ mười ba chỉ giữ được nửa ngày đã hoàn toàn thất thủ.

Mặc dù lúc đó có rất nhiều viện binh đến chi viện, nhưng vẫn không thể xoay chuyển được kết cục.

Một số lượng lớn võ giả đã nằm xuống ở phòng tuyến thứ mười ba, máu nhuộm đỏ hẻm núi, tuy sau đó kịp thời rút lui được phân nửa nhưng vẫn tổn thất nặng nề.

Trước khi bị loài Hắc Ám xâm lược, hẻm núi này ở hành tinh phòng ngự số 29 được biết đến với cái tên hẻm Angelo, là kỳ quan du lịch với phong cảnh tuyệt đẹp.

Vậy mà giờ nó đã máu nhuộm đỏ, đất đá hóa màu nâu đen, nồng nặc mùi máu.

Từ khi loài Hắc Ám chiếm đóng phòng tuyến này, một số lượng lớn loài Hắc Ám sơ giai vô ý thức tuần tra xung quanh hẻm núi, không ngừng khuếch trương phạm vi chiếm đóng của chúng.

Cách đó sáu nghìn mét, năm mươi chiếc chiến hạm dừng lại, quan sát tình hình của phòng tuyến thứ mười ba từ phía xa.

Trên chiến hạm, Vương Đằng và năm phó đoàn trưởng trong đó có Hokia đứng trước đài điều khiển chính, quan sát tình hình bên ngoài phòng tuyến.

Hình ảnh liên tục thay đổi, giúp mọi người có thể thấy rõ tình hình xung quanh phòng tuyến, bầu không khí bên trong chiến hạm dần trở nên ngột ngạt.

“Nhiều quá, chí ít cũng bảy, tám mươi nghìn loài Hắc Ám sơ giai.” Hokia đầy vẻ nghiêm nghị, trầm giọng nói.

“Đây mới chỉ là loài Hắc Ám sơ giai, còn loài Hắc Ám cao giai mạnh thật sự vẫn ở bên trong phòng tuyến.” Phó đoàn trưởng Ngụy Đồng nói.

“Theo như thông tin tình báo, loài Hắc Ám cao giai xuất hiện trong phòng tuyến này chủ yếu là loài Hắc Ám Huyết tộc, sức mạnh cấp Ma Hoàng hạ vị, chưa thấy sự xuất hiện của cấp Ma Hoàng trung vị.” Phó đoàn trưởng Quý Lộ nói.

“Cấp Ma Hoàng hạ vị!” Vương Đằng tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi chắc chứ, để phòng tuyến này rơi vào tay cấp Ma Hoàng hạ vị ư? Tướng quân trấn thủ lúc đầu ở đây có thực lực gì vậy?”

“Đúng là cấp Ma Hoàng hạ vị, đây là video trận chiến lúc đó vừa được truyền về tổng cứ địa, đoàn trưởng có thể xem qua.” Phó đoàn trưởng Quý Lộ đưa tay bấm vào màn sáng trước mặt. Video được bật lên, hình ảnh trận chiến ác liệt hiện ra trước mặt Vương Đằng.

Hết chương 1716.
Bình Luận (0)
Comment