Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1732 - Chương 1732. Lão Tổ, Cứu Ta! (3)

Chương 1732. Lão tổ, cứu ta! (3)
Chương 1732. Lão tổ, cứu ta! (3)

“Lão tổ, ta cũng không có cách nào cả, nếu không sử dụng tinh huyết ngươi để lại, ta sẽ ngã xuống nơi đây.” Tolby thấy huyết nha này ra tay, không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, sau đó đắng chát nói.

“Hừ, đồ vô dụng.” Huyết nha hừ lạnh một tiếng.

“Đúng đúng đúng.” Tolby không hề có vẻ cao ngạo như trước đó khi ở trước mặt huyết nha này, sợ đến giống như là cháu nội người ta.

A không đúng, nó vốn chính là cháu nội của cháu nội của cháu nội…

“Cmn hình như không ổn!” Vương Đằng không nhìn thấu được con huyết nha kia, sắc mặt nghiêm nghị, đang nghĩ có nên bỏ chạy không.

Ngay khi Vương Đằng còn đang bối rối có cần bỏ chạy không, lão tổ Huyết Nha kia đột nhiên quay đầu nhìn Vương Đằng.

Vương Đằng lập tức dừng lại, tỏ vẻ bình thản ta đây không sợ.

Địch không động. ta không động.

Lúc này tuyệt đối không thể sợ. Một khi sợ sệt, đối phương chắc chắn nắm lấy cơ hội đánh đòn phủ đầu.

Hơn nữa, lão tổ Huyết Nha này chỉ do một giọt tinh huyết biến thành mà thôi, chưa chắc có thể phát huy ra được bao nhiêu thực lực, việc gì phải sợ nó.

Coi nhẹ sống chết, không phục thì làm.

Một loạt ý niệm lóe lên trong đầu Vương Đằng.

Lão tổ Huyết Nha ở đối diện khá hăng hái quan sát Vương Đằng, giọng nói bén nhọn chói tai truyền ra từ trong mỏ nó: “Thiên kiêu của Nhân tộc sao? Bóp chết ngươi ở đây, cũng coi như không lãng phí một giọt tinh huyết của ta.”

“Lão già kia, một giọt tinh huyết đã định giết ta, nhìn xem ngươi có thể làm gì, sao ngươi không lên trời đi.” Vương Đằng tối sầm mặt, trực tiếp mắng lại.

Tolby khiếp sợ nhìn hắn.

Thằng nhãi này thật to gan, dám chửi lão tổ tông.

Hắn chết chắc!

Lần này tuyệt đối chết chắc.

Không biết nó đã nghĩ bao nhiêu lần câu nói này ở dưới đáy lòng, nhưng không sao, nó xác định lần này Vương Đằng chắc chắn không thể chạy thoát khỏi trong tay lão tổ.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tolby nở nụ cười lạnh.

“Ha ha, đã lâu không có ai dám nói chuyện như vậy với ta.” Lão tổ Huyết Nha không hề tức giận, ngược lại nở nụ cười ha ha, nhưng mà tiếng cười kia hơi chói tai, khiến người ta nghe được rất không thoải mái.

“Rất lâu không nghe sao, vậy ta nói nhiều chút, cho ngươi nghe đủ.” Vương Đằng nói.

Lão tổ Huyết Nha: “…”

Tolby: “…”

Có phải đầu của thằng nhãi này có hơi vô dụng không?

“Lại nói lão già kia, các ngươi thật sự là quạ đen sao?” Vương Đằng tò mò hỏi.

“Làm càn!” Tolby gầm lên.

Đều đã nói không phải là quạ đen, thằng nhãi này vẫn còn liên tục không dứt, hiện giờ còn trực tiếp hỏi ra ở trước mặt lão tổ, thật sự ngại mạng mình chưa đủ dài.

Nhân tộc này chết thì chết, nó ước gì hắn chết sớm một chút.

Nhưng lỡ như lão tổ cảm thấy nó không giải thích rõ ràng nên giận lây sang nó thì sao?

Cho dù là nó đều sẽ chết thật thảm.

“Khặc khặc khặc.” Lão tổ Huyết Nha đột nhiên nở nụ cười buồn bực, nói: “Ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi, cho nên quyết định lát nữa muốn đích thân nhấm nháp tinh huyết của ngươi.”

“Đam mê gì vậy, vừa rồi Huyết tộc kia cũng muốn uống tinh huyết của ta, hiện giờ ngươi lại đòi, coi ta như thịt Đường Tăng sao? Nhưng mà ta chỉ có một thôi, không đủ để các ngươi chia, nếu không các ngươi đánh một trận trước đi.” Vương Đằng sờ cằm, châm ngòi thổi gió.

Có phải loài Hắc Ám Huyết tộc có tật xấu không vậy, thiên kiêu Nhân tộc lại dùng có ngon miệng không để cân nhắc?

“…” Tolby.

Con bà nó thằng nhãi Nhân tộc này định chơi xỏ nó.

“…” Trong lòng lão tổ Huyết Nha rất câm lặng.

Sao có cảm giác nó biến thành bậc cha chú thiếu lương tâm đi giành ăn với con cháu vậy.

Nếu như chuyện này để cho các lão quỷ khác trong tộc biết, chẳng phải sẽ chê cười nó sao.

“Răng bén lưỡi nhọn.” Lão tổ Huyết Nha hừ lạnh một tiếng, không nói lời vô ích nữa, đột nhiên hóa thành một tia sáng đỏ, biến mất ngay tại chỗ.

“Thật nhanh!” Vương Đằng hoảng hốt, vẻ nghiêm nghị lóe lên trong mắt.

Vèo!

Đúng lúc này, một tia sáng đỏ xuất hiện ở trước mặt hắn, khi hắn còn chưa phản ứng kịp đã trực tiếp xuyên qua thân thể hắn.

Trên mặt Tolby lộ ra vẻ dữ tợn, một chút khoái trá lóe lên trong mắt.

Nhân tộc này cuối cùng đã chết!

Trước nó hành hạ nó thê thảm như vậy, hiện giờ thù lớn cuối cùng đã được báo, không uổng công nó lãng phí tinh huyết quý giá lão tổ ban cho nó.

“Hả?”

Sau khi lão tổ Huyết Nha xuyên qua thân thể Vương Đằng, xuất hiện ở phía sau hắn, lại đột nhiên khẽ hả.

Nó kinh ngạc quay đầu nhìn Vương Đằng.

Chỉ thấy bóng dáng bị xuyên thủng ra một lỗ lớn lại không chảy ra máu tươi, ngược lại đang chậm rãi tiêu tán.

Đây lại chỉ là một tàn ảnh!

Là từ khi nào?

Chỗ vài trăm mét, không gian thoáng dao động, một bóng dáng bước ra từ trong đó.

“Nguy hiểm thật! Nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa thì toi rồi.” Vương Đằng tỏ vẻ may mắn không thôi, vỗ ngực.

“Cái gì?” Tolby trừng lớn mắt, vẻ mặt đều khó có thể tin.

Nhân tộc này lại có thể tránh né được công kích của lão tổ!

Mới vừa rồi là…

“Thiên phú không gian!” Lão tổ Huyết Nha nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, há mồm phun ra bốn chữ.

Tolby hoảng sợ trong lòng. Nó vốn chỉ suy đoán, nhưng lão tổ đã chính miệng xác nhận, chắc chắn không phải giả. Nhân tộc này có được thiên phú không gian cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng trước đó khi đối chiến với nó, hắn lại chưa bao giờ sử dụng đến.

Đây là khinh thường nó sao?

Tolby cảm thấy mình bị mạo phạm, một cảm giác khuất nhục chưa bao giờ có bắt đầu khởi động trong lòng nó, nóng lòng định xông lên liều mạng với Vương Đằng.

Nó chính là thiên tài của Huyết tộc, Nhân tộc này lại khinh thường nó.

“Thiên phú không gian gì chứ, ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Vương Đằng thề thốt phủ nhận, tỏ vẻ ngươi nhìn nhầm rồi.

“…” Lão tổ Huyết Nha.

Thằng nhãi Nhân tộc này coi hắn bị mù à?

Dao động không gian rõ ràng như vậy, nó đường đường cường giả… bíp bíp…, sẽ chưa nhìn ra được sao?

Kể cả Tolby đều không nhịn được trên mặt hơi run rẩy, quên mất khuất nhục mới rồi, trong lòng vô lực châm chọc.

“Hừ, cho dù ngươi có được thiên phú không gian, đều không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của lão tổ ta.” Ánh mắt lạnh lẽo của lão tổ Huyết Nha nhìn chăm chú vào Vương Đằng, thân hình lại biến mất lần nữa.

Vèo!

Hết chương 1732.
Bình Luận (0)
Comment