Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1738 - Chương 1738. Cảm Ơn Đã Khích Lệ, Vậy Phần Thưởng Của Ta…

Chương 1738. Cảm ơn đã khích lệ, vậy phần thưởng của ta…
Chương 1738. Cảm ơn đã khích lệ, vậy phần thưởng của ta…

Mọi người nghe vậy, không khỏi chấn động.

“Tinh huyết của lão tổ Huyết tộc!” Tướng quân Mokallen đứng lên, trầm giọng nói: “Huyết tộc này mang theo tinh huyết của lão tổ Huyết tộc trên người.”

“Đúng vậy, lão tổ Huyết Nha kia tương đối hung dữ, thiếu chút nữa đã xử lý ta rồi, may mắn ta bla bla bla… cuối cùng dựa vào tài trí thông minh của ta, mới xử lý nó đuổi về hang ổ.” Vương Đằng ở bên kia không ngừng kể khổ, thuật lại quá trình chiến đấu có bao nhiêu gian nan khó khăn thì có bấy nhiêu khó khăn gian nan, nổi bật lên công lao của mình. Nói xong, hắn tội nghiệp nhìn tướng quân Mokallen.

Bầu không khí vốn vô cùng nghiêm nghị đã bị Vương Đằng biến thành không đâu vào đâu. Mọi người kỳ quái đến cực hạn, nhìn xem Vương Đằng, cảm thấy liêm sỉ của hắn đã rơi đầy đất.

Vì chút phần thưởng này, tên này thật sự không cần chút thể diện nào cả, người có thể vô sỉ đến như vậy sao?

Hai người Berkeley và Howes lại liếc nhìn nhau.

Thua!

Bọn họ thua thật triệt để!

Người vô sỉ như thế, bọn họ tuyệt đối không sánh bằng.

Nhưng sau một phen giải thích của Vương Đằng, đám người tướng quân Mokallen coi như đã biết nguyên nhân kết quả, khẽ thở ra trong lòng, lại hơi ngạc nhiên quan sát Vương Đằng.

Vận dụng cả tinh huyết của lão tổ Huyết tộc, nhưng vẫn không ngăn được tên này.

Thật sự khiến cho người ta nhìn không thấu!

“Ngươi còn có thể tìm được giọt tinh huyết của lão tổ Huyết tộc kia không?” Tướng quân Mokallen hỏi vấn đề mấu chốt nhất.

“A, không phải giọt tinh huyết kia đã bị ta tiêu diệt sao?” Vương Đằng hơi sững sờ, nói.

“Tinh huyết của lão tổ Huyết tộc đâu thể dễ dàng tiêu diệt như vậy, nhiều lắm chỉ bị ngươi xóa đi ý thức ở trong đó thôi.” Tướng quân Mokallen nói.

“Vậy chắc chắn không tìm được, rơi vào trong vết nứt không gian kia, tình hình lúc đó đâu còn lo lắng đến tinh huyết gì chứ!” Vương Đằng lắc đầu nói.

Tướng quân Mokallen hơi thất vọng, nói: “Thôi bỏ đi, tình huống như thế mà ngươi vẫn còn sống đã coi như không tệ, ngươi trở về trước đi.”

“Đúng rồi, thương vong của các ngươi như thế nào?”

“Đợi chút, ta hỏi thử xem.” Vương Đằng nói.

“…” Mọi người.

Người này thật sự là đoàn trưởng sao?

Cả thương vong của quân đoàn mình là bao nhiêu đều không biết, còn có thể có trách nhiệm một chút không vậy?

Bọn họ không biết Vương Đằng vừa đánh xong chiến dịch này đã liên hệ với tướng quân Mokallen, sợ bọn họ ở phía sau lo lắng, cho nên số người thương vong còn chưa kịp tính ra.

Nhưng mà bây giờ chắc đã có.

Vương Đằng gọi Paige tới, hỏi xem.

“Không có ai hy sinh, người bị thương có ba trăm sáu mươi ba người.” Paige nói.

Khoảng cách rất gần, không cần Vương Đằng đáp lại lần nữa.

“…” Mọi người lại lần nữa rơi vào im lặng.

Số liệu này… ngươi xác định ngươi đi đánh chiến sao?

Kể cả tướng quân Mokallen đều hơi sửng sốt, hoài nghi mình có phải đã nghe lầm không.

“Còn có vấn đề gì không?” Vương Đằng hỏi.

“Không có, ngươi… làm rất tốt!” Tướng quân Mokallen im lặng một chút, nói.

“Cảm ơn đã khích lệ, vậy phần thưởng của ta…” Vương Đằng xoa tay, he he hỏi.

Phụt!

Tướng quân Mokallen trực tiếp tắt màn sáng.

Mọi người đều đang nhịn cười. Ép tướng quân Mokallen đến không còn kiên nhẫn, Vương Đằng này là một nhân tài.

Nhưng vừa nghĩ đến chiến tích của Vương Đằng và đoàn Hổ Sát, mọi người lại im lặng lần nữa.

Đây có phải yêu nghiệt không vậy?!

Bên kia, Vương Đằng nhìn đồng hồ trí năng trong tay, ánh mắt trừng lớn: “Hắn cúp máy ta, hắn lại cúp máy của ta?”

Paige không nhịn được liếc xéo. Nếu như đổi lại là nàng, nàng cũng cúp.

Vương Đằng nhiều lắm chỉ châm chọc một chút, không có khả năng thật sự đi tìm tướng quân Mokallen gây phiền toái.

Bằng không đoán chừng không nhận được phần thưởng, còn bị giáo huấn một trận tàn nhẫn.

Đây thật bất đắc dĩ.

Nghĩ đến chỗ tức giận, không có nơi phát tiết, Vương Đằng hung hăng đạp Tolby một cước.

Tolby: o (╥﹏╥ )o

Má nó liên quan gì đến ta?

Paige chỉ coi như không phát hiện ra.

Loài Hắc Ám mà thôi, đá một phát tính là gì.

Quân đội đến tiếp quản phòng tuyến thứ mười ba nhanh chóng đến, vẫn là Lục Cao Cách, nguyên tướng thủ thành. Trong một trận chiến trước đó, vị tướng quân này đã bị thương không nhẹ, nhưng sau khi nghe nói đã chiếm lại được phòng tuyến thứ mười ba, lập tức lựa chọn quay trở về đây.

Té ngã từ đâu thì đứng lên từ đó, đoán chừng trong lòng vị tướng quân Lục Cao Cách này thật không bình tĩnh.

Hai người gặp nhau, trong lòng Lục Cao Cách hết sức phức tạp.

“Vương đoàn trưởng, lần này thật sự đa tạ ngươi.” Lục Cao Cách hết sức nghiêm túc hành quân lễ với Vương Đằng, trầm giọng nói.

“Lục tướng quân không cần khách khí, đều là việc thuộc bổn phận.” Vương Đằng khoát tay nói.

“Nói ra thật sự xấu hổ, ta lại khiến loài Hắc Ám đoạt mất phòng tuyến thứ mười ba, thật mất mặt.” Lục Cao Cách lắc đầu nói.

“Loài Hắc Ám có chuẩn bị mà đến, tập trung binh lực công kích ba phòng tuyến lớn này. Nếu như đổi thành người khác, đoán chừng kết quả đều giống như vậy, Lục tướng quân đừng suy nghĩ quá nhiều.” Vương Đằng an ủi.

Lời hắn nói là sự thật, bằng không ba phòng tuyến lớn kia đã không bị chiếm đóng nhanh như thế.

Lục Cao Cách lắc đầu, không nhiều lời nữa, hỏi: “Nghe nói loài Hắc Ám Huyết tộc kia bị ngươi bắt được, không biết có thể để cho ta nhìn xem được không.”

Ái chà!

Đây là định trào phúng tù binh một chút để trả thù sao.

Lục tướng quân này mày rậm mắt to, không ngờ thật âm hiểm.

Vương Đằng đương nhiên vui lòng, bĩu môi về phía bánh tét bên cạnh: “Đây, ở đây.”

Lục Cao Cách: o ((⊙﹏⊙ ) )o

Đây là loài Hắc Ám Huyết tộc mạnh mẽ kia?

Vừa rồi hắn còn cho rằng là bọc đồ kỳ quái gì đó.

Đãi ngộ này, không ai có.

Không biết vì sao, khi nhìn thấy dáng vẻ thê thảm giờ phút này của loài Hắc Ám Huyết tộc, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy khoái trá.

“Khụ khụ, Vương đoàn trưởng thật sự là tuổi trẻ tài cao, tâm tư kín đáo.” Lục Cao Cách ho khan một tiếng, nghĩ ra hai thành ngữ khen ngợi.

“Quá khen, quá khen, chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến.” Vương Đằng khiêm tốn nói: “Nhưng tên này thật sự rất giảo hoạt, thậm chí sẽ biến thành rất nhiều quạ đen bỏ chạy, không buộc chặt chút, rất dễ dàng để nó chạy trốn.”

Hết chương 1738.
Bình Luận (0)
Comment