Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1743 - Chương 1743. Ăn Này Là Chỉ Cái Ăn Cái Đó Sao?

Chương 1743. Ăn này là chỉ cái ăn cái đó sao?
Chương 1743. Ăn này là chỉ cái ăn cái đó sao?

Tinh huyết này là hắn lén lút lấy về từ trong vết nứt không gian, may mà tướng quân Mokallen nhắc nhở hắn kịp thời, nếu không thì mất thật rồi.

Đương nhiên chỉ có người có thiên phú không gian như hắn mới miễn cưỡng có thể nhặt đồ ở trong vết nứt không gian về.

Đổi thành người khác thì mất chính là mất.

Trừ khi đạt đến cấp Vực Chủ, có thể tạm thời vào trong vết nứt không gian.

Trong tinh huyết này đã không còn bất cứ ý nghĩa tồn tại nào, chỉ là một tinh huyết thuần túy, là tinh hoa… trong cơ thể của lão tổ Huyết tộc.

Huyết tộc trước nay đều thích hút máu, nhất là máu của cường giả và thiên kiêu chính là thứ bọn nó yêu nhất.

Loài Hắc Ám Huyết tộc hút tinh huyết của sinh linh khác xong, sẽ hấp thụ luyện hóa thành tinh huyết của bản thân, tinh huyết này giống như một loại bảo vật.

Tinh huyết loài Hắc Ám Huyết tộc cấp bậc lão tổ tinh luyện ra lại càng ghê gớm hơn, chắc chắn là bảo vật người khác phải đổ xô vào.

Đương nhiên, loại bảo vật này người khác chưa chắc có thể có được.

Sau khi Vương Đằng vào mảnh nhỏ không gian, hắn đã trực tiếp xuất hiện trong một nhà gỗ nhỏ.

Nhà gỗ nhỏ này là kiệt tác của tộc Hoa Linh. Bình thường bọn họ hay sống trong mảnh nhỏ không gian, chắc chắn phải chuẩn bị đầy đủ các loại thiết bị.

Vương Đằng chỉ không quan tâm một thời gian thôi, đám tiểu Hoa Linh này đã xây chỗ này ngay ngắn gọn gàng, cuộc sống trôi qua rất sinh động.

Lúc mới đầu thấp thỏm lo âu, về sau dần dần thích ứng, thậm chí đã thích nơi này.

Dù sao Vương Đằng dùng mảnh nhỏ không gian này để trồng các loại linh dược, sức sống cực kỳ nồngđậm, vô cùng thích hợp cho tộc Hoa Linh sinh sống. Trên một ý nghĩa nào đó, nơi này đúng là một nơi bồng lai tiên cảnh.

Ngoài thi thoảng có một ‘Đại Ma Vương’ xuất hiện quấy rầy chốn sinh sống yên bình, điềm tĩnh của bọn họ ra, bọn họ cũng không tìm ra bất cứ chỗ không tốt nào. Ít nhất bọn họ không cần phải sống cuộc sống thấp thỏm, chỉ sợ đột nhiên nhảy ra một vòng người bắt bọn họ đi như trước kia.

Lúc này, ‘Đại Ma Vương’ Vương Đằng này không hề có giác ngộ của nhân vật phản diện, cứ quang minh chính đại mà bá chiếm chỗ ở của một tiểu Hoa Linh.

Thực ra mỗi lần Vương Đằng xuất hiện trong mảnh nhỏ không gian đều lựa chọn nhà gỗ nhỏ một cách rất ngẫu nhiêu. Dù sao hắn cảm thấy những nhà gỗ nhỏ này đều không khác nhau mấy, vô cùng tinh xảo, tràn đầy hương hoa thơm ngát, ở rất thoải mái.

Là chủ nhân của tộc Hoa Linh, lật thẻ luân phiên không phải thao tác rất bình thường sao?

Mà trong nhà gỗ nhỏ Vương Đằng xuất hiện đang có một tiểu Hoa Linh đang ngủ say. Nàng bị hắn làm giật mình tỉnh giấc, kinh hoàng trợn to con mắt nhìn hắn.

Ánh mắt kia giống như đang nhìn một… ông chú biến thái!

“Khụ khụ…” Vương Đằng bị nhìn hơi chột dạ, ho khan, rồi không hề biết liêm sỉ mà vô tình chỉ huy, nói: “Hoa Tiên Nhi à, đi rót cho ta cốc linh thủy mật hoa đi.”

“Ồ ồ.” Hoa Tiên Nhi vẫn còn đang trong trạng thái ngơ ngác, nhưng đã không còn bao nhiêu sợ hãi. Bây giờ bọn họ đã rất thân với ‘Đại Ma Vương’ Vương Đằng này rồi, biết hắn sẽ không làm hại bọn họ. Lúc này nàng đáng yêu gật đầu, vô thức bò xuống giường gỗ nhỏ ấm áp của mình, chạy nhanh ra ngoài.

“Thật dễ bắt nạt.” Vương Đằng cảm thán lắc đầu.

“Bắt nạt chủng tộc lương thiện, đơn thuần như vậy, lương tâm của ngươi không đau sao?” Giọng nói của Viên Cổn Cổn vang lên trong đầu của Vương Đằng.

“Nếu không có ta, thì bọn họ không biết còn bị thương nhân nô lệ vô lương tàn bạo nào bán đi, bây giờ càng không biết phải chịu cuộc sống tàn khốc thế nào. Là ta đã cứu bọn họ thoát khỏi bể khổ.” Vương Đằng hùng biện nói: “Hơn nữa, người nhắc nhở ta mua bọn họ chẳng lẽ không phải ngươi sao?”

“…Vô sỉ!” Viên Cổn Cổn nặn nửa ngày mới nặn ra được hai chữ.

“Tạm thôi.” Vương Đằng nói.

“Đây là… tinh huyết của Lão tổ Huyết Nha kia sao?” Viên Cổn Cổn cũng không tiếp tục tán dóc với hắn, chú ý tới tinh huyết trong tay hắn, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Đúng.” Vương Đằng gật đầu.

“Vậy mà bị ngươi hack đi rồi.” Viên Cổn Cổn hơi cạn lời. Nó đã nghe rất rõ ràng cuộc nói chuyện lúc trước Vương Đằng và tướng quân Mokallen. Lúc đó Vương Đằng nói không tìm lại được, ngay cả nó cũng tin, không ngờ đều là lừa người.

Nhưng nó không biết rốt cuộc Vương Đằng đã tìm lại thứ này từ khi nào?

Thủ đoạn im hơi lặng tiếng này quả thật hơi không thể tưởng tượng nổi.

“Cái gì gọi là hack? Đây là chiến lợi phẩm của ta, khó khăn lắm ta mới đánh bại Lão tổ Huyết Nha, lẽ nào chắp tay tặng cho người như vậy chắc.” Vương Đằng nói.

“Ngươi giao cho tướng quân Mokallen, chắc bọn họ cũng sẽ cho ngươi bù đắp tương ứng thôi.” Viên Cổn Cổn nói.

“Ta chỉ nghiên cứu trước, nếu không có tác dụng, thì giao cho bọn họ.” Vương Đằng nói.

“Ngươi đúng là gian trá.” Viên Cổn Cổn cạn lời.

Vương Đằng cười he he, coi như là lời khen. Hắn đang muốn nói cái gì, một tiếng gõ cửa đã vang lên bên ngoài, một cái đầu nhỏ ló vào trong khe cửa đẩy ra.

“Ta, ta có thể vào không?” Hoa Tiên Nhi sợ sệt nhìn Vương Đằng, hỏi.

“Vào đi.” Vương Đằng nghiêm mặt, gật đầu.

Hoa Tiên Nhi cẩn thận dè dặt bưng một cốc gỗ bước vào giống như một con nai con nhát gan, sau đó đặt cốc lên bàn gỗ bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Ngươi uống.”

“Cảm ơn.” Vương Đằng bưng cốc lên, nếm thử, mùi vị rất được.

Hoa Tiên Nhi được sủng ái mà lo sợ, xua tay liên tục, nói: “Không, không cần khách sáo!”

“Ta đáng sợ như vậy sao?” Vương Đằng trợn trắng mắt.

“A, không phải…” Hoa Tiên Nhi lập tức lại hoảng hốt lo sợ, cảm thấy hình như mình lại chọc cho ‘Đại Ma Vương’ tức giận rồi, khuôn mặt hiện ra biểu cảm sắp khóc.

“Được rồi, được rồi. Nếu những chị gái kia của ngươi trông thấy dáng vẻ này của ngươi, chắc lại cảm thấy ta bắt nạt ngươi.” Vương Đằng cạn lời.

Nhóc con này nhát gan quá rồi, mới nói hai câu đã bị dọa như vậy, cứ làm như hắn sắp làm chuyện kỳ quái gì với nàng vậy.

“Không có, các chị gái đều nói ngươi là người tốt, bọn họ không nói xấu ngươi.” Hoa Tiên Nhi không biết lấy đâu ra dũng khí, chu miệng nhỏ không phục nói.

Hết chương 1743.
Bình Luận (0)
Comment