“Ồ?” Vương Đằng kinh ngạc hỏi: “Không phải các ngươi đều gọi ta là Đại Ma Vương à? Sao lại cảm thấy ta là người tốt?”
“A, ngươi, ngươi, ngươi…” Hoa Tiên Nhi trực tiếp há hốc miệng, trợn to con mắt to đen láy, khiếp sợ nhìn Vương Đằng. “Sao ngươi biết…”
“Sao ta biết các ngươi đặt biệt danh Đại Ma Vương cho ta hả?” Vương Đằng như cười như không nhìn nàng, hỏi ngược lại.
Hoa Tiên Nhi: ヽ(*。>Д<)o゜
“Ta… Oa, bọn ta không phải cố ý, bọn ta không có, ngươi đừng giết bọn ta.”
Nàng không khỏi lùi lại một bước, ngã ngồi xuống đất giống như đã làm chuyện xấu gì vậy, bị dọa tới khóc to.
Vương Đằng: o(╯□╰)o
Vốn chỉ muốn trêu nàng thôi, không ngờ lại dọa nàng thành như vậy. Gan của nhỏ này chắc chỉ to bằng hạt vừng quá?
Rầm!
Cửa bị đẩy mạnh ra, thiếu nữ khác của tộc Hoa Linh chợt ào vào, bảo vệ Hoa Tiên Nhi ở phía sau, cảnh giác nhìn Vương Đằng.
“Ngươi đừng làm hại Hoa Tiên Nhi, có chuyện gì cứ nhắm vào ta.” Hoa Tử là chị cả của một đám thiếu nữ tộc Hoa Linh, việc đáng làm thì phải làm, nàng đứng ra, giang hai tay, chặn trước mặt mọi người giống một liệt sĩ hy sinh anh dũng. Nếu như bỏ qua đôi chân run rẩy kia của nàng.
“…” Mặt Vương Đằng hơi đen.
“Ha ha ha…” Viên Cổn Cổn đã cười ha hả trong đầu của Vương Đằng, nó cảm thấy cảnh này thật sự quá thú vị.
Tên Vương Đằng này cũng có lúc chịu thiệt, nhân quả luân hồi, báo ứng không sướng!
“Nếu ngươi nói như vậy…” Vương Đằng sờ cằm, bước tới cạnh Hoa Tử, ánh mắt đánh giá nàng không hề kiêng dè.
Thiếu nữ của tộc Hoa Linh này trông vô cùng cao gầy, mặt mũi tinh xảo, dáng người có lồi có lõm, đúng thật là vưu vật trong số vưu vật.
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?” Hoa Tử bị dọa tới mức không khỏi lùi lại hai bước, sắc mặt căng thẳng nhìn Vương Đằng.
“Ngươi nói xem?” Vương Đằng ý tứ sâu xa nói.
Hắn cảm thấy hắn thật sự có tiềm năng làm người xấu, nhìn xem diễn giống tới mức nào, chắc chắn là cấp bậc ảnh đế.
“Ta, ta…” Tiếng nói của Hoa Tử lắp bắp. Đại Ma Vương quả nhiên vẫn là Đại Ma Vương, là nàng quá ngây thơ. Nàng như cam chịu số phận, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt nói: “Được, ta đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi không đụng vào bọn họ, ta tùy ngươi xử trí.”
“Thật sao?” Vương Đằng hơi thích thú hỏi.
Sắc mặt Hoa Tử càng tái hơn, cuối cùng lại vẫn nặng nề gật đầu.
“Chị Hoa Tử, đừng mà.”
“Đại Ma Vương, không cho phép ngươi làm hại chị Hoa Tử.”
“Hu hu hu… Đại Ma Vương ngươi ăn ta đi, đừng ăn chị Hoa Tử.”
…
Một đám tộc Hoa Linh run lẩy bẩy nhưng lại lòng đầy căm phẫn, kêu gào muốn nhào lên, nhưng đều bị Hoa Tử ngăn lại.
“…” Vương Đằng.
Ăn này là chỉ cái ăn đó sao?
Cứ cảm thấy những thiếu nữ tộc Hoa Linh này đang vô thức nghĩ bậy.
Nữ tài xế đúng là đáng sợ.
“Khụ khụ, được rồi, dọa các ngươi thôi. Ta không muốn thế nào cả, ra ngoài hết đi.” Vương Đằng thấy có hơi quá đà, không khỏi lắc đầu, vội vàng nói.
Nhanh chóng tống cổ những bà cô nhỏ này đi, bọn họ khóc làm đầu hắn cũng thấy đau.
Thế này thì ai đỡ nổi.
“Quác!”
Tiếng khóc của một đám thiếu nữ tộc Hoa Linh bỗng im bặt. Bọn họ sững sờ nhìn Vương Đằng, giống như còn chưa hiểu là chuyện gì.
Hoa Tử lại như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chợt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Vương Đằng.
Chủ nhân này tha cho nàng rồi sao?
“Sao vậy, trông dáng vẻ của các ngươi là còn muốn chơi với ta thêm lát nữa sao?” Vương Đằng hỏi.
Các thiếu nữ tộc Hoa Linh đồng loạt lắc đầu lia lịa, sau đó từng người bay ra ngoài cửa, giống như phía sau có hồng thủy mãnh thú gì.
Vương Đằng: “…”
Một đời anh minh hủy trong phút chốc.
Vương Đằng lắc đầu nhìn tinh huyết trong tay, mở trói buộc nguyên lực ra, một mùi máu tanh nồng nặc lại tỏa ra, sau đó hắn bắt đầu quan sát.
“Ế!” Một lát sau, bỗng nhiên Vương Đằng ngạc nhiên kêu lên.
Ngay lúc khí máu tan tràn ra, hắn lập tức cảm nhận được cảm xúc khát vọng cực độ tới từ Tiểu Bạch.
Hắn bước ra khỏi phòng đã thấy Tiểu Bạch lao nhanh tới từ phía xa, chưa được một lát đã tới gần, ánh mắt nhìn chằm chằm giọt tinh huyết trong tay hắn.
Vương Đằng và Tiểu Bạch có tồn tại liên hệ khế ước linh sủng, vì vậy hắn có thể cảm nhận rõ được cảm xúc của nó.
Lúc này nó biểu hiện ra sự khát vọng cực độ đối với tinh huyết của Lão tổ Huyết Nha.
Điều này khiến Vương Đằng vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào Lão tổ Huyết Nha thật sự là quạ đen, cho nên Tiểu Bạch là U Diễm Minh Nha mới cảm thấy có hứng thú như vậy với tinh huyết của nó!
Dù sao cũng là cùng một loài mà.
Lúc trước Lão tổ Huyết Nha chưa trực tiếp trả lời hắn, vừa nghe thấy hai chữ quạ đen này đã thẹn quá hóa giận, làm Vương Đằng cũng không thể chắc chắn.
Nhưng bây giờ hắn cảm thấy hắn đã hiểu rồi.
Chắc chắn là quạ đen, không còn nghi ngờ nữa!
Vương Đằng nghĩ như vậy, rồi hỏi Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ngươi muốn hấp thụ tinh huyết này sao?”
“Quác quác quác…” Tiểu Bạch hoàn toàn không biết nói chuyện, chỉ có thể kêu quác quác lung tung, nhưng Vương Đằng lại có thể hiểu ý của nó.
Quả nhiên nó muốn nuốt tinh huyết này!
Điều này thú vị rồi!
“Vương Đằng, ngươi có thể cho nó thử xem.” Bỗng nhiên Viên Cổn Cổn nói.
“Ngươi chắc chứ?” Vương Đằng hỏi.
Đây là tinh huyết của loài Hắc Ám Huyết tộc, sinh linh bình thường sao dám hấp thụ?
Ngươi nghĩ Tiểu Bạch cũng có thể hấp thụ nguyên lực tinh thần Hắc Ám giống hắn sao?
“Tinh huyết này chắc là chỉ mỗi Huyết tộc tộc Huyết Nha mới có, rất có lợi cho linh thú cùng là loài quạ.” Viên Cổn Cổn nói.
“Tộc Huyết Nha, nhưng bên trong tinh huyết này có chứa lực Hắc Ám, nếu bị Tiểu Bạch hấp thụ…” Vương Đằng sờ cằm, trong lòng có điều cân nhắc.
“Điều này phải xem quyết định của ngươi thôi.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng không khỏi rơi vào do dự.
Nếu Tiểu Bạch hấp thụ tinh huyết của Lão tổ Huyết Nha này, thì rất có thể bị nguyên lực Hắc Ám lây nhiễm, biến thành sinh vật Hắc Ám.
Đây không phải chuyện nhỏ.
Một khi biến thành sinh vật Hắc Ám, sợ là không thể trở về được nữa.
Mặc dù Tiểu Bạch là U Diễm Minh Nha, bản thân đã có thuộc tính âm nhất định, cũng rất gần với nguyên lực Hắc Ám. Nhưng dù sao nó vẫn là sinh vật Quang Minh, có sự khác biệt về bản chất so với sinh vật Hắc Ám.