“Mặc dù ta thừa nhận bản thân mình quả thật rất xuất sắc, nhưng chúng ta là người có sao nói vậy, đừng giở trò dối trá. Đợi lát nhớ làm sáng tỏ giúp ta, ta chỉ bắt một thiên tài loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Hoàng hạ vị, chứ không phải loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng trung vị gì. Đỡ cho càng ngày càng có nhiều người hiểu nhầm, vậy thì không hay rồi.” Vương Đằng lời lẽ chính đáng nói.
Tại sao cảm giác lời này cứ kỳ lạ sao ấy?
Bọn họ nghi Vương Đằng đang làm màu, nhưng lại không có chứng cứ.
“Nhớ nhất định phải nói rõ ràng. Chuyện tinh huyết của Lão tổ Huyết Nha gì đó cũng có thể nói, tăng thêm sức thuyết phục, đỡ cho mọi người không tin, dù sao ta thật sự không phải loại người ăn không nói có kia.” Vương Đằng lại nói.
“…” Năm phó đoàn trưởng.
Thật không biết xấu hổ!
Đám người Hokia thật sự không còn sức nói móc, trong lòng đã có nhận biết mới về độ không biết xấu hổ của Vương Đằng.
Không lâu sau, mọi người đã đến phòng chỉ huy, tất cả mọi người đều đã đợi bọn họ.
Đẩy cửa lớn ra.
Ánh mắt mọi người đều rơi lên người của Vương Đằng.
Trận thế bất thình lình này thật sự làm Vương Đằng giật nảy người, đặc biệt là từng cặp mặt kia, ánh mắt nhìn hắn giống như muốn hoàn toàn cắt hắn ra vậy.
Nổi da gà quá rồi!
“Ô, mọi người đều ở đây à.” Vương Đằng không khỏi nuốt nước miếng, giơ tay chào hỏi.
“…”
Mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó hơi dở khóc dở cười.
Trường hợp nghiêm túc như vậy lại bị một câu này của Vương Đằng làm cho hơi kỳ quái.
Đoàn trưởng hai quân đoàn lớn Hồng Hạt và Bạo Hùng lúc này cuối cùng cũng được gặp Vương Đằng thật, đáy lòng cực kỳ cạn lời. Bọn họ cảm thấy dáng vẻ của Vương Đằng hơi không phù hợp với dự đoán của bọn họ.
Một thiên kiêu như vậy lẽ nào không nên là cả người kiêu ngạo, siêu nhiên thoát tục sao?
Tại sao trông hắn hơi… tấu hài!
Đúng vậy, chính là tấu hài!
Trong đầu hai người không hẹn mà cùng hiện ra hai chữ này.
Người này thật sự là yêu nghiệt tiêu diệt tất cả loài Hắc Ám ở phòng tuyến số 13, thậm chí còn bắt sống thiên tài loài Hắc Ám cấp Ma Hoàng hạ vị kia sao?
Bọn họ không khỏi hơi có nghi ngờ.
“Đại công thần của chúng ta trở về rồi.” Tướng quân Mokallen phá vỡ sự im lặng, gương mặt nở nụ cười, nói: “Mau vào đi.”
“Đúng, đúng, đại công thần, mau vào đây nói cho bọn ta xem, trận chiến này rốt cuộc ngươi đánh thế nào vậy? Tướng quân Mokallen còn giữ bí mật với bọn ta, cứ bắt chờ ngươi về rồi nói sau.” Tướng quân Thích Nguyên Câu vội vàng vẫy tay nói.
Mấy tướng quân khác cũng nhao nhao vẫy gọi, thái độ vô cùng nhiệt tình, khiến Vương Đằng được sủng ái mà lo sợ.
Hắn ngồi vào chỗ, bắt đầu báo cáo cả quá trình chiến đấu.
Mặc dù mọi người đã biết kết quả, nhưng lúc này nghe đích thân Vương Đằng giải thích cặn kẽ quá trình, bọn họ vẫn rất kinh ngạc.
“Hay lắm, thì ra là trận pháp hệ Lôi, chẳng trách ngươi muốn đợi nhiều ngày như vậy.” Tướng quân Thích Nguyên Câu bừng tỉnh nói, trong mắt tràn đầy thán phục.
“Trận pháp hệ Lôi cấp Tông sư ngũ phẩm khiến thương vong của cả đoàn Hổ Sát giảm xuống mức thấp nhất. Nói ra thì hổ thẹn, ban đầu bọn ta đều tưởng rằng ngươi mãi không chịu xuất chiến là vì sợ sệt, không ngờ lại là vì chuyện này.” Tướng quân Ukule không khỏi lắc đầu nói.
Hai đoàn trưởng Berkeley và Howes thì ngơ ngác nhìn nhau, thầm nói thua không oan. Khí phách của đoàn trưởng đoàn Hổ Sát mới này vượt xa bọn họ!
Ban đầu bọn họ ra lệnh cường công, vì vậy thương vong của quân đoàn bọn họ không ít.
Còn Vương Đằng chậm chạp mãi không ra, hoàn toàn không đặt thắng thua ở trong lòng, ngược lại càng quan tâm sự sống chết của võ giả quân đoàn hơn.
Điểm này đủ để nhìn ra lề lối của Vương Đằng cao hơn bọn họ!
Trong phòng chỉ huy, Vương Đằng đã báo cáo xong rất nhanh.
Thực ra những thứ này, bên tổng bộ ít nhiều gì sẽ có cách khác để biết, nhưng chắc chắn không cụ thể bằng báo cáo Vương Đằng làm.
Hơn nữa báo cáo này cũng cần đối chiếu, xem xem có gì không khớp không.
Đối với trận chiến này của Vương Đằng, các tướng quân bày tỏ vô cùng tán dương, nhất là sự vận dụng trận pháp hệ Lôi đã làm thương vong cực ít, thậm chí có thể gọi là trận chiến hoàn mỹ.
“Thiếu tá Vương Đằng làm rất tốt.” Tướng quân Mokallen cuối cùng cũng nói.
“Chiến tranh không phải trò đùa, cần trí tuệ nhất định, chỉ biết cậy mạnh để đánh trận, đó là cách ngu ngốc nhất.”
“Có thể cần nhắc đến các nhân tố như địa hình, khí hậu v.v… của chiến trường, đồng thời lợi dụng nó, đây mới là trí tuệ và rèn luyện nên chuẩn bị của một người lãnh quân.”
Mấy người tướng quân Thích Nguyên Câu cũng không khỏi gật đầu, vô cùng tán thành với lời nói này.
Sắc mặt hai quân đoàn trưởng Berkeley và Howes lại xấu hổ, không có đất dung thân.
Trận chiến này, bọn họ dùng cách đơn giản nhất, ngu ngốc nhất để đánh, rõ ràng đã lộ ra sự kém cỏi.
Ban đầu, thực ra bọn họ không phục lắm. Mặc dù Vương Đằng là vì nghĩ cho thương vong của quân đội, nhưng chiến tranh không thể có người không bị thương, không bị chết. Cho nên bọn họ cảm thấy Vương Đằng chẳng qua muốn dựa vào ngoại lực mới sử dụng lực trận pháp. Đây không phải thực lực chân chính của đoàn Hổ Sát.
Nhưng bây giờ xem ra là bọn họ chưa làm được tốt nhất.
Trí tuệ và rèn luyện của người lãnh quân, đây là thứ sau khi bọn họ vào quân đội đã được học. Đáng tiếc, chìm đắm trong danh dự to lớn của hai quân đoàn lớn Hồng Hạt và Bạo Hùng nhiều năm như vậy đã khiến cho bọn họ sớm đã bỏ những thứ này ra sau đầu rồi.
Quá coi trọng công danh lợi lộc!
Đây chính là thái độ bọn họ đánh trận chiến này.
Trong lúc vô tình, Vương Đằng đã dạy cho bọn họ một bài học.
Nhưng Vương Đằng là đối tượng được mọi người khen ngợi, lại hơi mờ mịt.
Hắn ưu tú như vậy sao?
Trí tuệ và rèn luyện của người lãnh quân, đó là thứ gì?
Hắn có sao?
Sao bản thân hắn không biết?
“Xét thấy thiếu tá Vương Đằng nhiều lần lập công, lần này quyết định…” Tiếng nói của tướng quân Mokallen nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây là muốn luận công ban thưởng rồi!
Hai người Berkeley và Howes không khỏi chấn động tinh thần, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Vương Đằng.