Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1747 - Chương 1747. Thượng Tá Và Huân Chương Trụ Quốc.

Chương 1747. Thượng tá và huân chương Trụ Quốc.
Chương 1747. Thượng tá và huân chương Trụ Quốc.

Vương Đằng kinh ngạc nhìn về phía tướng quân Mokallen.

Có hơi đột ngột!

“Thăng cấp quân hàm của thiếu tá Vương Đằng lên thượng tá!” Tướng quân Mokallen mỉm cười, nói.

“Thượng tá!”

Hai người Berkeley và Howes vô cùng kinh ngạc, sự ngưỡng mộ trong lòng không thể che giấu được nữa, trực tiếp lộ ra trên mặt.

Bọn họ vốn tưởng rằng Vương Đằng có thể thăng chức đến trung tá đã là không tệ rồi, không ngờ bỗng chốc lại thăng chức đến thượng tá, đây là nhảy hai cấp.

Phải biết rằng bọn họ đã ở trong quân đội nhiều năm như vậy, cũng lập không ít chiến công lớn lớn nhỏ nhỏ, mới từng bước từng bước leo lên được quân hàm thượng tá hiện giờ.

Còn Vương Đằng mới tới được bao lâu, mà đã từ thiếu tá trực tiếp thăng chức đến thượng tá.

Nói thật, hai người thậm chí cũng cảm thấy không công bằng lắm.

Vương Đằng còn quá trẻ, thời gian vào quân đội lại ngắn, lý lịch còn nông cạn, nhưng lại có thể ngồi ngang hàng với bọn họ. Dù là ai thì trong lòng cũng sẽ thấy không cân bằng.

Đôi mắt Vương Đằng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chỉ vậy mà đã thượng tá rồi sao?!

Hình như hắn cũng chưa làm cái gì mà nhỉ?

Khuôn mặt đám người tướng quân Thích Nguyên Câu, tướng quân Ukule đều hiện ra nụ cười. Quyết định này, bọn họ đã biết từ trước, thậm chí Vương Đằng có thể thuận lợi thăng cấp thượng tá, vẫn do bọn họ nhất trí bỏ phiếu thông qua.

Thực ra Vương Đằng quả thật còn quá trẻ, nhưng đối với thiên kiêu như vậy, bọn họ cảm thấy phải bắt lấy. Trường hợp đặc biệt thì phải xử lý theo cách đặc biệt, không thể cố chấp theo quy tắc có sẵn.

Nếu không để mất thiên kiêu như yêu nghiệt này, tổn thất của bọn họ sẽ rất lớn.

Bọn họ còn trông chờ Vương Đằng tiếp tục làm vẻ vang cho hành tinh phòng ngự số 29 đây.

Trận chiến giành lại lần này, Vương Đằng đã được lộ mặt ở chỗ lãnh đạo, cứu vớt không ít mặt mũi lại cho hành tinh phòng ngự số 29.

Lần trước một lúc ba phòng tuyến bị chiếm đóng, bọn họ thật sự đã không thể ngẩng đầu trước mặt tướng lĩnh của hành tinh phòng ngự khác.

Rất nhiều người đều đang bàn tán, nói bọn họ thất trách nên mới tạo ra hậu quả như vậy.

Bây giờ Vương Đằng giành lại tiền tuyến, biểu hiện cực kỳ lóa mắt, nên mới khiến cho những người kia ngậm miệng lại, không tới mức cứ nhắm vào chuyện này mãi nữa.

“Thiếu tá Vương Đằng, không đúng, bây giờ nên gọi ngươi là thượng tá Vương Đằng.” Tướng quân Mokallen cười nói.

“Cảm ơn các tướng quân ưu ái.” Vương Đằng lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy kính quân lễ với các tướng quân, nghiêm túc nói.

Hắn không phải ngốc, lập tức đã đoán được chắc chắn là mấy tướng quân có mắt ở đây đã chống lưng cho hắn, hắn mới có thể thuận lợi thăng chức quân hàm thượng tá.

Nếu không với tuổi tác và lý lịch của hắn, sợ là vẫn chưa đủ để thăng chức thượng tá.

Cho dù bọn họ làm với mục đích gì, tóm lại tình nghĩa này, hắn nhận rồi.

Đám người tướng quân Thích Nguyên Câu thầm gật đầu. Vương Đằng dù là thực lực hay tâm tính đều đáng được khen ngợi. Không được chiều mà kiêu, cũng không có quyền thế là không để khác vào trong mắt, cho dù nghe nói tin tốt như vậy cũng có thể giữ được sự bình tĩnh và khiêm tốn. Điều này, rất nhiều người không thể làm được.

Quá tự phụ, không đi xa được.

“Thượng tá Vương Đằng, tiếp tục cố gắng. Công trạng như vậy thêm mấy lần nữa, ta có thể xin ‘huân chương Trụ Quốc’ với bên trên thay ngươi, thậm chí không chừng còn thăng cấp tước vị của ngươi!” Tướng quân Mokallen mỉm cười, nói.

Lòng Vương Đằng khẽ động, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Huân chương Trụ Quốc là cái gì, tạm thời hắn không biết, nhưng độ khó thăng cấp tước vị thì hắn lại vô cùng rõ ràng. Ban đầu Tào Hoành Đồ vì kế thừa tước vị Nam tước mà hao tổn cả nửa đời, kết quả vẫn bị hắn cắt ngang.

Bây giờ tướng quân Mokallen lại nói với hắn, chỉ cần hắn tiếp tục lập công thì có thể thăng cấp tước vị.

Đây… không phải tặng không sao?

Đối với hắn, lập công còn không phải đơn giản như ăn cơm, uống nước à.

Tướng quân Mokallen đúng là người tốt!

“Huân chương Trụ Quốc!” Viên Cổn Cổn đột nhiên kêu lên trong đầu Vương Đằng.

“Huân chương Trụ Quốc này là cái gì?” Vương Đằng không khỏi hỏi.

“Huân chương Trụ Quốc có thể nói là chứng minh vinh dự cao nhất của quân đội, chỉ có những người lập được công lao trác tuyệt kia mới có thể được trao tặng huân chương Trụ Quốc” Viên Cổn Cổn hít sâu, mới chậm rãi giải thích.

Theo nó thấy, tướng quân Mokallen lại cho rằng Vương Đằng có cơ hội lấy được huân chương Trụ Quốc, đúng là hơi khó bề tưởng tượng.

Phải biết ngay cả rất nhiều cường giả cấp Vực Chủ cũng chưa chắc có thể lấy được huân chương Trụ Quốc, Vương Đằng chẳng qua chỉ là cấp Hằng Tinh nhỏ nhoi.

Nhưng tên Vương Đằng này quá biến thái, với thực lực cấp Hằng Tinh mà lập công lao không hề ít hơn cường giả cấp Vực Chủ, thậm chí còn vượt qua đa số võ giả cấp Vực Chủ.

Cứ tính ra như vậy, quả thật Vương Đằng có khả năng rất lớn sẽ đạt được huân chương Trụ Quốc.

Hơn nữa tướng quân Mokallen chắc chắn sẽ không bắn tên không đích, hắn nói như vậy thì chắc chắn đã nghe được tin đồn gì rồi.

Rất có thể lãnh đạo quân đội đã liệt Vương Đằng vào đối tượng quan tâm trọng điểm.

Thoáng chốc, đáy lòng Viên Cổn Cổn cực kỳ phức tạp, tên này đúng là đi tới đâu đều không phải người không có hoài bão!

Viên Cổn Cổn xúc động không thôi, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ.

Nếu trước kia Nam Cung Việt có được năng lực như Vương Đằng thì đã không bị người khác hãm hại.

Là người, ai cũng sợ so sánh.

So với Vương Đằng, tuy Nam Cung Việt cũng được coi là thiên tài, nhưng dường như vẫn chưa đủ.

“Nói vậy là cái huân chương Trụ Quốc này đỉnh lắm hở?” Vương Đằng thầm hỏi.

“Đây là tượng trưng của thân phận và vinh dự, ngươi có thể đừng thô lỗ như thế được không.” Viên Cổn Cổn tức giận nói.

“Làm người vẫn nên thực tế mới tốt, vinh dự gì đó đều chỉ là cái mẽ thôi, thực tế một chút chẳng hơn à.” Vương Đằng nói.

“...” Khóe miệng Viên Cổn Cổn giật giật, nhưng chẳng thể phản bác nửa lời.

Tức quá đi!

Không thèm để ý đến hắn nữa.

“Này, ngươi còn chưa nói cho ta biết huân chương Trụ Quốc này rốt cuộc có lợi ích gì mà.” Thấy nó không lên tiếng, Vương Đằng vội vàng hỏi.

Hết chương 1747.
Bình Luận (0)
Comment