Viên Cổn Cổn càng nói như thế càng khiến hắn tò mò.
Huân chương Trụ Quốc này nghe có vẻ rất ra gì, hẳn là có một số đãi ngộ đặc biệt gì đó.
“Tự đi mà tìm hiểu đi.” Viên Cổn Cổn cả giận nói.
Vương Đằng: (へ ╬)
Tướng quân Mokallen không nói gì thêm. Có thể nhận được huân chương Trụ Quốc hay không vẫn phải phụ thuộc vào biểu hiện của Vương Đằng sau này, giờ hãy còn quá sớm để nói trước điều gì.
Nhưng sau những gì hắn nói, tất cả mọi người đều hâm mộ không thôi, ngay cả đám người tướng quân Thích Nguyên Giáp cũng không ngoại lệ, bởi vì bọn họ không có được “huân chương Trụ Quốc” này, thấy Vương Đằng có cơ hội như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta hâm mộ ghen tị rồi.
Càng không phải nhắc tới hai người Berkeley và Howes, họ cảm thấy mình sắp ghen tỵ đến đỏ cả mắt rồi.
Là võ giả trong quân đội, đương nhiên họ đều hướng tới vinh dự cao quý nhất của quân đội.
Trong khi họ còn chưa thấy bóng dáng của huân chương Trụ Quốc đâu thì Vương Đằng đã có đủ tư cách tương ứng rồi.
Vừa so sánh, họ vừa nhận ra mình chẳng còn gì để lên mặt trước mặt Vương Đằng nữa.
Cuộc hội báo kết thúc, tướng quân Mokallen và những người khác lần lượt rời khỏi phòng chỉ huy, hai người Berkeley và Howes đến chào hỏi Vương Đằng rồi tự giới thiệu về bản thân mình.
“Thượng tá Vương Đằng, xin chúc mừng!” Berkeley chúc mừng Vương Đằng.
“Cùng vui, cùng vui mà.” Có câu vuốt mặt nể mũi, Vương Đằng cũng tươi cười đáp lại.
“...” Khóe môi Berkeley giật giật.
Cùng vui cái đéo!
Họ thì có gì để chúc mừng?
Họ là những người thua thảm nhất đây này.
Lời chúc mừng của Howes rốt cuộc không thốt ra nổi nữa, hắn vội vàng ngậm miệng lại.
Tay thượng tá Vương Đằng này nói chuyện sặc chết người.
“Thượng tá Vương Đằng có rảnh đến quân đoàn Hồng Hạt ta chơi.” Berkeley thầm cười khổ. Nếu không vì thấy Vương Đằng không cố ý thì hắn đã muốn bỏ mặc chạy lấy người từ lâu rồi.
“Nhất định, nhất định rồi.” Vương Đằng khách sáo đáp.
“Thượng tá Vương Đằng có rảnh cũng tạt qua quân đoàn Bạo Hùng ta chơi nhé.” Howes cũng mời.
Bất kể hai người có hâm mộ hay ghen tị thế nào thì tiềm năng của Vương Đằng vẫn là thứ không thể nghi ngờ, vậy nên kết giao vẫn cần kết giao, họ sẽ không làm việc theo cảm tính.
“Được, được.” Vương Đằng vội vàng gật đầu.
Thấy dáng vẻ khách sáo của Vương Đằng, hai người không khỏi có chút không nói nên lời.
Cứ cảm giác vị thượng tá Vương Đằng này hơi là lạ, tác phong làm việc rất khác người.
Chào hỏi dăm ba câu xong, ba người lần lượt cáo từ và rời đi.
Vương Đằng tụ họp với năm phó đoàn trưởng của mình để chuẩn bị trở về trụ sở của đoàn Hổ Sát. Chỗ ở của Vương Đằng mới chuyển tới đó, tốt hơn chỗ ở trước đây khá nhiều.
Mà năm vị phó đoàn trưởng hay tin Vương Đằng lên chức thượng tá thì đều sửng sốt khôn nguôi.
Nhảy hẳn hai cấp!
Đoàn trưởng của họ khủng quá đi!
Nhảy hai cấp không thường xảy ra. Thông thường một võ giả muốn thăng một cấp rất khó, nhất là sau khi đạt tới cấp Tá, việc lên chức càng trở nên khó khăn.
Bởi vì sau cấp này chính là cấp Tướng, mỗi một tướng tối thiểu cần thực lực đạt tới cấp Vực Chủ, đồng thời phải lập được nhiều chiến công, vậy nên người đáp ứng được những yêu cầu đó rất hiếm.
Thế nên, việc thăng cấp Tá đều phải trải qua quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt, thậm chí thăng một cấp còn khó khăn vô vàn chứ chưa nói đến hai cấp.
...
Vừa trở lại trụ sở đoàn Hổ Sát, một bóng người đã chặn trước mặt nhóm Vương Đằng.
Đó là một thanh niên!
Phía sau thanh niên dẫn theo một đám võ giả.
“Ngươi là Vương Đằng?” Thanh niên mang vẻ lạnh lùng, thản nhiên nhìn Vương Đằng hỏi.
Vương Đằng nheo mắt lại, đánh giá thanh niên này rồi lập tức nhận ra thân phận của hắn.
Gia tộc Pylax!
Quả đầu trọc lóc, giữa lông mày có dấu ấn lửa đỏ rực, thân hình không cường tráng cho lắm, không khác người thường là bao, nhưng dáng người dong dỏng, khuôn mặt như dao khắc, càng nổi bật lên khí chất lạnh lùng.
“Tìm ta có việc gì?” Đối với gia tộc Pylax, Vương Đằng không cần phải hòa nhã làm gì, nhạt nhẽo nói.
“Ta có việc muốn nói với ngươi, ngươi bảo bọn họ lui ra trước đi.” Thanh niên quét mắt nhìn xung quanh, nói như ra lệnh.
“Ha~” Vương Đằng không khỏi bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Thanh niên nhíu mày, đôi mắt hiện lên vẻ khó chịu.
“Ta có thể hỏi ngươi một câu này được không?” Vương Đằng nói.
“Câu gì?” Thanh niên nhăn nhíu mặt lại, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, hắn phải nhẫn nhịn sự bực bội xuống.
“Ngươi là cái thá gì vậy?” Vương Đằng thản nhiên hỏi.
“Đáng chết!” Thanh niên nổi giận đùng đùng, trong mắt bắn ra hai tia hàn mang.
Uỳnh!
Một luồng khí thế ùn ùn phóng ra khỏi cơ thể, đè ép về phía Vương Đằng.
“Lớn mật!”
Mấy người Hokia thấy cảnh này thì lập tức hét lên, đồng loạt bước ra, từng luồng khí thế mạnh mẽ bùng lên trên mỗi người.
Vương Đằng đã được họ công nhận từ lâu.
Hắn là đoàn trưởng của đoàn Hổ Sát, là trụ cột của đoàn Hổ Sát, người khác há có thể xúc phạm.
Hơn nữa, rõ ràng Vương Đằng vừa trút giận cho bọn họ. Thanh niên này vốn chẳng coi họ ra gì, vừa mở mồm đã muốn đuổi họ đi, hoàn toàn coi bọn họ như đầy tớ.
Quả là khinh người quá đáng.
Nếu không vì Vương Đằng có mặt ở đây thì họ đã nổi giận từ lâu rồi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Năm luồng khí thế ầm ầm phóng ra, va chạm vào đối phương.
“Hừ!” Thanh niên hừ lạnh, mắt lóe hàn quang, khí thế đột nhiên tăng vọt.
Uỳnh!
Năm người Hokia rõ ràng không cản nổi, bị ép lùi lại mấy bước.
Họ hoảng hốt nhìn chằm chằm vào thanh niên, nội tâm bàng hoàng.
Tên này rốt cuộc là ai?
Hắn trông trẻ măng mà đã có được thực lực hùng mạnh như vậy rồi!
Điều kỳ lạ hơn cả là đối phương chỉ là võ giả cấp Vũ Trụ nhưng lại có thể chống lại năm người cấp Vũ Trụ bọn họ.
Uỳnh!
Đúng lúc này, Vương Đằng bước ra, trên người đột nhiên bộc phát một luồng Sát Lục ý, đâm rầm với khí thế của thanh niên.
Một tiếng “uỳnh” vang lên.
Thanh niên biến sắc, hắn bị đẩy lùi nửa bước và nhìn chằm chằm Vương Đằng với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“To gan!”
Đám võ giả phía sau thanh niên đồng loạt hét lên rồi xông tới.