Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1749 - Chương 1749. Xem Tay Vương Đằng Này Có Thể Kiêu Ngạo Tới Khi Nào? (2)

Chương 1749. Xem tay Vương Đằng này có thể kiêu ngạo tới khi nào? (2)
Chương 1749. Xem tay Vương Đằng này có thể kiêu ngạo tới khi nào? (2)

Có chừng mười mấy võ giả, mỗi người đều bộc phát khí thế cấp Hằng Tinh, thậm chí còn có một người cấp Vũ Trụ.

Họ lạnh lùng nhìn Vương Đằng, trên tay đã xuất hiện vũ khí, chĩa vào Vương Đằng.

Như thể chỉ cần thanh niên ra lệnh một tiếng là họ sẽ động thủ ngay mà không kiêng dè gì.

“Động thủ ngay trước cửa đoàn Hổ Sát ta, ai cho các ngươi lá gan ấy?” Hai mắt Vương Đằng lóe lên sắc lạnh, hắn vung tay lên, lạnh lùng quát: “Người đâu!”

Bùm!

Tất cả mọi người tại cứ địa của đoàn Hổ Sát vốn đã chú ý đến tình hình ở cửa, lúc này nghe thấy hiệu lệnh của Vương Đằng thì tức thì xông ra.

Năm nghìn võ giả cấp Hằng Tinh đứng chi chít trên bầu trời, bao vây kín như nêm.

Mười mấy võ giả kia không ngờ tới tình huống này, vẻ mặt ai cũng thay đổi, nhìn những bóng người trên không trung mà mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Nom điệu bộ thì có vẻ các ngươi muốn đánh hội đồng ta phải không?” Vương Đằng nghiêng đầu hỏi.

“...”

Tiên sư nhà ngươi, rốt cuộc ai đánh hội đồng ai hả?

Tên này không thấy xấu hổ chút nào à.

“Ta là người rất công bằng, các ngươi muốn hội đồng ta thì ta cũng hội đồng các ngươi, nào tới luôn đi, đừng sợ.” Vương Đằng nói.

“...” Mọi người.

Công bằng cái đéo!

Năm nghìn người đấu với mười mấy người, ngươi nói đây là công bằng.

Ngươi có hiểu nhầm gì với hai chữ công bằng này không vậy?

“Vương Đằng, đừng có quá đáng.” Vẻ mặt thanh niên đã khó coi đến cực hạn, lạnh lùng quát.

“Ta quá đáng?” Vương Đằng lạnh lùng nói: “Ngươi đến trước cửa đoàn Hổ Sát ta gây sự lại còn dám nói ta quá đáng.”

Nói rồi hắn vung tay lên, quát lớn:

“Người đâu, gô cổ chúng cho ta.”

“Rõ!”

Năm nghìn võ giả lập tức đồng thanh đáp lại, âm thanh vang tận trời cao, sẵn sàng động thủ.

“Có chuyện gì thế?”

“Ai chọc vào con hổ dữ ở đoàn Hổ Sát này vậy!”

“Đúng là chán sống mới đi làm loạn ngay trước mặt đoàn Hổ Sát, ai cho bọn họ can đảm thế nhỉ?”

...

Không ít võ giả xung quanh bị thu hút đến, trông thấy tình cảnh giằng co này thì không khỏi xì xào bàn tán.

“Vương Đằng, ngươi dám!” Thanh niên hoàn toàn thay đổi sắc mặt, đồng tử co rúm lại đầu kim. Hắn không ngờ Vương Đằng thật sự dám ra tay, vội vàng nói: “Ta là Sweet, thay mặt Tam hoàng tử đến để thương lượng một vụ giao dịch với ngươi, ngươi chớ để lỡ việc.”

“Tam hoàng tử!” Đồng tử Vương Đằng co lại.

Tại đế quốc Đại Càn này, người có thể xưng là Tam hoàng tử không có ai khác ngoài hoàng tộc.

Việc thanh niên tộc Pylax này thay mặt Tam hoàng tử đến khiến Vương Đằng thật sự không ngờ tới.

Vẻ mặt mấy người Hokia cũng thay đổi, lập tức tỏ ra chần chừ.

Họ đương nhiên biết thân phận của “Tam hoàng tử” đại diện cho điều gì.

Hoàng tộc!

Đoàn Hổ Sát bọn họ không thể trêu vào.

Thoáng chốc, mấy người Hokia không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.

“Vương Đằng, chớ kích động, người hoàng tộc khác với những Vương tộc khác họ, đừng hành động hấp tấp.” Viên Cổn Cổn vội vàng nói trong đầu Vương Đằng.

“Ta tự có chừng mực.” Vương Đằng dừng tay, suy nghĩ xoay chuyển trong đầu rồi thản nhiên hỏi: “Ngươi được Tam hoàng tử phái tới ư? Bằng chứng đâu?”

Sweet nhìn thấy bọn họ dừng lại thì lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt khôi phục lại nét lạnh lùng kiêu căng lúc đầu, nói: “Đây là lệnh bài của Tam hoàng tử.”

Rồi hắn lấy ra một tấm lệnh bài và quơ quơ nó trước mặt Vương Đằng.

Trên tấm lệnh bài được khắc với một con thú màu đen sống động, đó chính là thần thú trấn quốc của đế quốc Đại Càn... Côn Ngô thú!

Mà trên đầu Côn Ngô thú có tám cái sừng.

Mỗi khi Côn Ngô thú tăng lên một tầng sức mạnh thì đầu nó sẽ mọc ra một chiếc sừng.

Trên ấn Nam tước của Vương Đằng, Côn Ngô thú có một chiếc sừng, còn tám chiếc sừng tượng trưng cho con cháu hoàng tộc.

Chỉ con cháu hoàng tộc mới có tư cách sở hữu Côn Ngô thú tám sừng.

Nếu ai đó giả mạo nó, đồng nghĩa với... tội chết!

Vậy nên, e rằng tấm lệnh bài kia thực sự xuất phát từ “Tam hoàng tử”!

“Nói đi, Tam hoàng tử phái ngươi tìm ta làm gì?” Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hỏi.

“Chuyện này chỉ có ngươi và ta được biết.” Sweet lạnh lùng đáp.

“Nói hay không tùy ngươi, không nói thì ta đi trước.” Vương Đằng dửng dưng nói.

“Ngươi!” Sweet nổi giận. Hắn làm việc cho Tam hoàng tử, cho dù một số cường giả cấp Vực Chủ gặp hắn cũng phải lễ độ kính cẩn, vậy mà tay Vương Đằng này làm bẽ mặt hắn hết lần này tới lần khác, thật là chán sống.

Hắn không khỏi cười khẩy, trong lòng đã quyết. Chờ khi nào hoàn thành vụ giao dịch này, hắn sẽ quay lại bẩm báo với Tam hoàng tử về thái độ hỗn xược của Vương Đằng, để xem tay Vương Đằng này có thể kiêu ngạo tới khi nào.

Hít thật sâu một hơi, Sweet chỉ có thể truyền âm sang: “Vương Đằng, cha ta ở dưới trướng Tam hoàng tử. Tam hoàng tử bảo ta chuyển lời đến ngươi, chỉ cần ngươi rút lại đơn tố cáo cha ta trên tòa án quân sự thì hắn sẽ nợ ngươi một món nợ ân tình.”

“Crofts?” Vương Đằng nói.

“Đúng thế.” Sweet nói.

Vương Đằng thầm cười lạnh, bảo sao hắn không dám nói chuyện này ra bên ngoài, bởi nếu như nói ra chẳng khác nào khiêu khích tòa án quân sự. Đến cả Tam hoàng tử cũng không dám.

“Tam hoàng tử có thể hứa với ngươi một việc là nể mặt ngươi, chớ có không biết điều.” Sweet thấy Vương Đằng mãi không trả lời thì lạnh nhạt nói.

“Một chút ân tình mà đã muốn ta rút đơn tố cáo á, vị Tam hoàng tử này nể mặt chính hắn thì có.” Vẻ mặt Vương Đằng vẫn tỉnh bơ, nhưng trong lòng đã trào dâng lửa giận.

“Khinh người quá đáng!” Viên Cổn Cổn cũng phẫn nộ không thôi, rồi lại có chút bất lực.

Đối phương là Tam hoàng tử, là con cháu hoàng tộc chính hiệu, thân phận cao quý vô ngần, lại nắm giữ nhiều quyền lực trong tay, một người mà Vương Đằng không thể chống lại.

“Vương Đằng, thời gian của ta có hạn, không rảnh dây dưa ở đây với ngươi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?” Sweet lạnh lùng nói.

Hắn tự cao tự đại, vốn dĩ đã xốn mắt Vương Đằng, lần này nếu không phải Crofts thì đã chẳng đích thân đến gặp Vương Đằng.

Còn về ân oán giữa Vương Đằng và gia tộc Pylax, hắn không coi là chuyện to tát, chẳng lẽ một kẻ cấp Hằng Tinh lại có thể rung chuyển được cả một gia tộc Pylax.

Hết chương 1749.
Bình Luận (0)
Comment