Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1750 - Chương 1750. Như Thế Là Các Ngươi Sỉ Nhục Nhân Cách Của Ta, Giẫm Đạp Lên Danh Dự Của Ta.

Chương 1750. Như thế là các ngươi sỉ nhục nhân cách của ta, giẫm đạp lên danh dự của ta.
Chương 1750. Như thế là các ngươi sỉ nhục nhân cách của ta, giẫm đạp lên danh dự của ta.

Sở dĩ gia tộc Pylax nhiều lần ăn trái đắng dưới tay Vương Đằng là vì những cường giả chân chính không ra tay đó thôi.

Nếu họ ra tay thì có một trăm Vương Đằng cũng không phải là đối thủ của gia đình Pylax.

Vương Đằng lắng nghe Sweet nói, vẻ mặt không biểu cảm gì, chỉ bình thản nhìn đối phương.

“Vương Đằng...” Viên Cổn Cổn cảm thấy không ổn, vội vàng gọi.

Nhưng lời còn chưa dứt, Vương Đằng đã lên tiếng: “Xin lỗi, ta từ chối!”

Câu này hắn nói thẳng ra miệng mà không dùng truyền âm.

Nếu đối phương đã mặt dày mày dạn thì Vương Đằng cũng chả cần phải nể nang gì.

Loài Hắc Ám mà hắn còn không sợ há lại đi sợ một Tam hoàng tử ư.

Xông lên là xong!

Sweet đã tính toán xong xuôi, ai ngờ nghe thấy Vương Đằng nói vậy thì sắc mặt cứng đờ, đầy vẻ khó coi: “Ngươi dám từ chối! Ai cho ngươi cái gan đó?”

“Tại sao ta không dám?” Vương Đằng cười lạnh, sau đó hùng hồn nói: “Tam hoàng tử muốn dùng nhân tình để bắt ta rút khiếu nại về Crofts. Điều đó là không tôn trọng tòa án quân sự, không tôn trọng quân đội, Vương Đằng ta là một võ giả quân đội chân chính, được các vị tướng quân ưu ái giao phó trách nhiệm đoàn trưởng đoàn Hổ Sát, cớ gì ta lại vì một mối nhân tình của Tam hoàng tử mà vứt bỏ tình cảm ấy. Các ngươi đã quá coi thường ta rồi đấy.”

“Như thế là các ngươi đang sỉ nhục nhân cách của ta, giẫm đạp lên danh dự của ta.”

“Chuyện như vậy, Vương Đằng ta không bao giờ làm.”

“Cho dù Vương Đằng ta có làm phật lòng Tam hoàng tử thì cũng kiên quyết bảo vệ danh dự của quân đội, các ngươi cũng đừng hòng mua chuộc ta.”

Tiếng nói của Vương Đằng ngày càng cao, đến cuối thì âm thanh gần như quát lên.

“Ngươi... câm miệng!” Sweet vừa sợ vừa giận.

Tên Vương Đằng này điên rồi, hắn dám nói ra chuyện này.

Nếu để người ngoài biết được Tam hoàng tử âm thầm tìm hắn giao dịch việc này thì kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy Tam hoàng tử coi thường tòa án quân sự, như thế chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến Tam hoàng tử.

Những kẻ khác nhất định sẽ coi đây là cái cớ để công kích Tam hoàng tử.

Đây là hoàn toàn đắc tội Tam hoàng tử rồi.

Người khác dù có từ chối cũng sẽ không dám làm như vậy.

Hơn nữa, tay Vương Đằng này đâu cần vô liêm sỉ đến thế, danh dự quân đội với tướng quân ưu ái cái quái gì chứ, rõ là cáo mượn oai hùm.

Đám Hokia nghe xong, gương mặt đều lộ ra vẻ tức giận.

Tên này dám lôi Tam hoàng tử ra để uy hiếp đoàn trưởng của họ!

Đúng là khinh người quá đáng!

“...” Viên Cổn Cổn cũng choáng váng.

Còn có thể như thế ư?

Nó thật sự không ngờ Vương Đằng sẽ dùng cách này để chọc trở lại.

Tài năng mượn oai hùm của tên này quá là quá điêu luyện.

“Sao, dám làm không dám nhận à, đường đường là Tam hoàng tử mà lại làm việc giấu đầu lòi đuôi, chỉ có từng ấy đức độ thôi sao?” Vương Đằng khinh thường nói.

“Khốn khiếp, Tam hoàng tử tài năng tuyệt thế, nhân vật như thế sao có thể để ngươi xúc phạm.” Sweet giận dữ.

Lời nói xong rồi hắn mới kịp thời phản ứng, sắc mặt lập tức biến đổi.

Sự tồn tại của Tam hoàng tử, từ miệng Vương Đằng và từ miệng hắn nói ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Từ miệng hắn nói ra không khác nào chứng thực những gì Vương Đằng vừa nói.

Chứng thực việc Tam hoàng tử phái hắn đến gặp Vương Đằng, muốn Vương Đằng thu hồi lời tố cáo đối với Crofts.

Việc này có vẻ... không ổn rồi!

“Gì cơ, Tam hoàng tử yêu cầu đoàn trưởng Vương Đằng rút lại lời cáo buộc đối với Crofts á!”

“Tam hoàng tử dám mạo hiểm sơ suất lớn vậy á.”

“Đoàn trưởng Vương Đằng thực sự là tấm gương cho thế hệ chúng ta, vì danh dự của quân đội chúng ta không ngần ngại làm mất lòng Tam hoàng tử.”

“Đúng đó, đúng đó. Đoàn trưởng Vương Đằng thực sự là tấm gương cho thế hệ võ giả chúng ta.”

“Không được, bây giờ đoàn trưởng Vương Đằng đã đắc tội Tam hoàng tử rồi, chúng ta nhất định phải làm chứng cho hắn, không thể để hắn bị thua thiệt.”

...

Chung quanh vốn đã vây đầy võ giả, lời nói của Vương Đằng vừa rồi lại không hề nhỏ nên mọi người nghe rõ mồn một, cộng thêm việc chính mồm Sweet thừa nhận, việc này lập tức được xác thực, khiến ai cũng tin.

Sắc mặt Sweet cực kỳ khó coi, lúc trắng lúc xanh, suýt nữa đã hộc máu.

“Ta không nói.”

“Việc này không liên quan đến Tam hoàng tử.”

“Rút cáo buộc gì cơ, ta không biết, không có chuyện đó, Vương Đằng, ngươi vu khống ta.”

Sweet chỉ vào Vương Đằng, vừa căm phẫn cùng cực vừa hớt hải biện minh.

Chuyện này không thể truyền ra, bằng không Tam hoàng tử nhất định sẽ không tha cho hắn.

“Ta vu khống ngươi? Vậy ngươi nói xem, ngươi tới gặp ta làm gì?” Vương Đằng quát lên.

“Ta...” Sweet.

“Không nói được phải không, vì ngươi không thể nghĩ ra lý do nào khác, ngươi đến đây vì Crofts.” Vương Đằng không cho hắn cơ hội để suy nghĩ đã liên tục quát tháo.

“Ngươi...” Sweet.

“Ngươi cái gì mà ngươi, bị ta vạch trần rồi. Mọi người tới nhận xét xem rốt cuộc lời ta đáng tin hay là lời hắn đáng tin, chẳng nhẽ ta ăn no rửng mỡ tự kiếm chuyện cho mình, vô duyên vô cớ đi trêu vào Tam hoàng tử hay sao?” Vương Đằng vô tội nói.

“Đoàn trưởng Vương Đằng nói có lý, ai không dưng đi trêu vào Tam hoàng tử làm gì.”

“Chắc chắn là do đoàn trưởng Vương Đằng bị ép buộc quá mới vạch trần chuyện này ra, thật đáng thương.”

“Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng, kể có là Tam hoàng tử thì cũng không thể ức hiếp người ta như vậy được.”

...

Mọi người xung quanh tràn đầy phẫn nộ, đứng ra bênh vực Vương Đằng.

Tuy rằng một số người cũng chỉ đứng ngoài quan sát mà không tham gia vào, nhưng chỉ cần tầm mười người lên tiếng bênh Vương Đằng là đủ để lan truyền việc lần này, như thế có muốn giấu cũng không thể.

Sweet thấy tình hình như vậy thì mặt đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi trừng trừng nhìn Vương Đằng, chỉ muốn nhào vào cắn chết hắn ngay lập tức.

“Ngươi, được lắm, ngươi sẽ phải hối hận!”

Lời nói lạnh như băng thốt ra khỏi miệng hắn, Sweet không ở lại nữa mà xoay người muốn rời đi.

Nói gì nữa cũng vô ích, đây là sân nhà của quân đội, những người khác chỉ tin Vương Đằng, không ai đứng về phía hắn.

Hết chương 1750.
Bình Luận (0)
Comment