Hắn phải trở về báo cáo cho Tam hoàng tử ngay lập tức để Tam hoàng tử sớm phòng bị.
“Ai bảo ngươi có thể rời khỏi đây.” Vương Đằng hừ lạnh, thản nhiên nói.
“Ngươi dám ngăn cản ta?” Sweet dừng chân, ngoái đầu nhìn Vương Bằng với ánh mắt lạnh lùng.
“Thích thì tới, thích thì đi, ngươi coi đoàn Hổ Sát ta là gì vậy.” Vương Đằng nói rồi hét lớn: “Bắt chúng lại cho ta.”
“Ngươi dám!”
Lần này thì Sweet không thể nhẫn nhịn nổi nữa, thực lực của hắn mạnh mẽ, tư chất xuất chúng, được Tam hoàng tử nhận về dưới trướng, thường ngày thấy hắn có ai là không tôn trọng, vậy mà Vương Đằng này liên tục sỉ nhục hắn. Giờ nếu đã vạch mặt nhau thì hắn không cần thiết phải nương tay nữa.
Ầm!
Hắn vỗ ra một chưởng, nguyên lực tinh thần hệ Hỏa dày đặc ngưng tụ thành một chưởng ấn trong lòng bàn tay hắn, nện mạnh vào trong ngực Vương Đằng.
Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần đánh bại Vương Đằng thì cái gọi là đoàn Hổ Sát cũng chẳng thể tạo ra nổi sóng gió nào.
Uỳnh!
Chưởng ấn bay đến ầm ầm, một luồng nhiệt cực nóng bùng tới.
Vương Đằng đứng đầu sóng ngọn gió, cảm nhận được ngay nguồn nhiệt cực nóng kia. Tên Sweet này không hổ là người của gia tộc Pylax, hiển nhiên lại là một kẻ chơi với lửa.
Nhưng Vương Đằng chẳng hề e sợ, mắt hắn khẽ nheo lại. U Minh Hàn Băng trong cơ thể tỏa ra từng luồng hàn ý, nhiệt lượng cao tới đâu cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Ngay lập tức, một ngọn lửa xanh bùng lên, quấn quanh nắm tay của Vương Đằng.
Vương Đằng tung một quyền!
Áo nghĩa hệ Hỏa!
Áo nghĩa Lực!
Hai loại áo nghĩa chồng lên nhau, nhanh chóng ngưng kết thành một quyền ấn.
Rầm!
Ngay sau đó, quyền ấn và chưởng ấn chạm vào nhau, bùng lên một tiếng nổ kinh người, khí kình cuốn ra tứ phía.
Mấy người Hokia xung quanh đó lập tức bị dao động đẩy lùi, lấy Vương Đằng và Sweet là trung tâm, không một ai có thể nán lại trong phạm vi năm trăm mét.
“Nóng quá!”
Mấy người Hokia biến sắc, kinh ngạc nhìn vào trung tâm của vụ giao tranh.
Vì cả hai người kia đều sử dụng nguyên lực hệ Hỏa để tấn công, sức nóng tỏa ra quá khủng khiếp. Nó làm biến dạng không khí, khiến ngay cả cường giả cấp Vũ Trụ cũng có chút không chịu nổi.
Trong nháy mắt, quyền và chưởng chạm nhau rồi lập tức tách ra, Vương Đằng và Sweet cùng bay về phía ngược lại.
Sweet lùi mười bước, trong khi Vương Đằng lùi bảy bước.
“Làm sao có khả năng?” Đồng tử Sweet co rúm lại, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Hắn biết Vương Đằng đã đánh bại đám người Long Thập Tứ, nhưng thực lực của hắn trên cơ hẳn đám người Long Thập Tứ. Ở cấp Vũ Trụ, tuy hắn mới đang ở cảnh giới tam giai, nhưng hắn có thể đấu với cả võ giả cấp Vũ Trụ đỉnh phong và gần như không có đối thủ. Hắn được coi là thiên tài trong số các thiên tài, bằng không đã không được Tam hoàng tử coi trọng.
Vậy mà lần đối kháng với Vương Đằng này, hắn lại bị lép vế.
Điều càng khiến hắn không thể chấp nhận được chính là Vương Đằng mới chỉ là võ giả cấp Hằng Tinh.
Đó là nỗi đả kích nặng nề vào lòng kiêu hãnh của hắn.
Vương Đằng lại không hề cho hắn cơ hội phản ứng đã lập tức lao lên, áo nghĩa bùng nổ, tung ra từng đợt quyền ấn liên tục.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hắn đang vô cùng tức giận vì gã Tam hoàng tử kia cùng với tên Sweet này, vậy nên ra tay không hề thương tiếc.
Tam hoàng tử thì trâu lắm à?
Chỉ bằng một vài câu nói đã muốn hắn từ bỏ cáo buộc Crofts ư.
Coi hắn là bùn đất muốn nhào nặn gì thì nặn à.
Không cho các ngươi biết tay thì các ngươi còn chưa sáng mắt ra.
Sweet biến sắc, nhưng lập tức mắt hắn lóe hàn quang. Nguyên lực hệ Hỏa trong người bộc phát, áo nghĩa Lực cũng phóng ra không mảy may giữ lại để chống lại Vương Đằng.
Hắn không tin bằng thực lực của hắn lại không đánh bại được một võ giả cấp Hằng Tinh như Vương Đằng.
Đám người Hokia thương hại nhìn Sweet. Tên này chưa trải sự đời nên không biết đoàn trưởng của bọn họ đáng sợ đến thế nào.
Họ không có ý định nhúng tay vào mà chỉ theo dõi trận chiến từ bên ngoài.
Hai người Vương Đằng và Sweet đã giao đấu từ mặt đất lên đến không trung.
Sweet đã vận dụng hết chiêu trò, đến cả Long Huyết chiến thể cũng tung ra. Cả người quấn quýt hỏa diễm giúp thể chất của hắn tăng lên đáng kể, sức mạnh, tốc độ cùng với khống chế nguyên lực tinh thần hệ Hỏa tăng vọt. Cả người hắn như hóa thành một con bạo long.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Âm thanh giao chiến nặng nề văng vẳng trên bầu trời.
Công kích của hai người mang theo nguyên lực dao động khủng khiếp, thổi tung màn trời, chấn động thinh không, thu hút vô số ánh mắt võ giả.
“Chuyện gì thế?”
“Sao lại đánh nhau vậy.”
“Hình như là người của Tam hoàng tử muốn uy hiếp đoàn trưởng Vương Đằng, nhưng đoàn trưởng bị Vương Đằng từ chối.”
“Tam hoàng tử! Đoàn trưởng Vương Đắng cứng thế á?”
...
Rất nhiều người không hiểu, nhưng sau khi được đám đông đứng xem giải thích thì họ biết chuyện gì đã xảy ra và trầm trồ không thôi.
Sweet càng đấu thì càng nôn nóng.
Dù hắn có điên cuồng tấn công đến đâu cũng không thể lay chuyển được Vương Đằng.
Tình huống này hắn rất ít gặp phải. Chỉ khi đối diện với Tam hoàng tử, hắn mới có thể cảm nhận được loại áp lực như thật này.
Nhưng đó là Tam hoàng tử!
Tên Vương Đằng này làm sao có thể sánh được với Tam hoàng tử.
Đúng lúc này, nhân cơ hội Sweet bị phân trung, Vương Đằng sử dụng ngay một chiêu ‘Không Thiểm’ rồi xuất hiện sau lưng hắn. Phiên Lôi ấn xuất hiện trên tay, hắn giáng mạnh xuống.
Rầm uỳnh!
Sweet hoảng hốt, song đã không kịp phản ứng, hắn chỉ thấy đầu mình chuếnh choáng, cả người vô thức rơi xuống.
Hắn bị đánh bay từ trên trời rớt xuống, ngã sấp mặt.
Bụi mù tung lên, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, xung quanh chằng chịt những vết nứt như mạng nhện.
Suy cho cùng Sweet vẫn là một võ giả cấp Vũ Trụ, tuy bị một quyền đấm cho hộc máu, nhưng vẫn lồm cồm bò dậy khỏi hố sâu.
Nhưng rõ ràng Vương Đằng không cho hắn cơ hội.
Vương Đằng từ trên trời giáng xuống, một cước giẫm Sweet trên mặt đất, cúi đầu nhìn xuống hắn nói: “Quả nhiên, giẫm lên người của gia tộc Pylax thật là sướng chấn.”
“Ngươi!” Sweet lại phun ra một búng máu nữa, lần này là do tức giận.