Nếu để Lữ Thanh biết Vương Đằng lấy trà Linh Minh chiêu đãi Chu Cảnh Thiên, phỏng chừng phải tức chết.
Đối đãi khác nhau cũng quá rõ ràng rồi đấy!
Chu Cảnh Thiên cực kỳ vui vẻ, vội vàng cẩn thận nâng ly trà như nâng bảo vật lên nhấm nháp, uống từng chút, từng chút, sợ uống xong thì sẽ hết mất.
“Nếu Chu huynh thích, lúc về ta tặng ngươi một chút.” Vương Đằng thấy dáng vẻ này của hắn, lắc đầu cười nói.
“Thật sao!” Ánh mắt Chu Cảnh Thiên sáng lên.
“Đương nhiên.” Vương Đằng gật đầu nói: “Ta còn không ít trà Linh Minh, bình thường cũng uống không hết, tặng ngươi một chút cũng không đáng gì.”
“...” Chu Cảnh Thiên vừa nghe lời này, lập tức có hơi cạn lời, đồng thời cũng càng cảm thấy Vương Đằng có chút thần bí.
Xa xỉ cỡ nào!
Trà Linh Minh uống không hết.
Vương Đằng này rốt cuộc có thân phận gì, lại có xuất thân bậc này.
Nhưng bất kể nói thế nào, Nhị hoàng tử quả nhiên nuôi không nổi.
“Vậy cảm ơn nhé.” Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong lòng Chu Cảnh Thiên, hắn vội vàng nói cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Vương Đằng cười nói.
Bầu không khí tiếp đó tương đối hòa hợp.
Hai người lại trò chuyện vài câu, đã biết Vương Đằng sẽ không gia nhập vào phe Nhị hoàng tử, Chu Cảnh Thiên không nhiều lời nữa, tạm biệt rời đi.
Cuộc sống của Vương Đằng coi như khôi phục lại bình tĩnh, về phần bên Đế tinh gió nổi mây phun thế nào, không liên quan gì đến hắn.
Tạm thời cũng không có nhiệm vụ, hắn bèn trở lại phòng của mình, tiếp tục bế quan tu luyện.
Gần đây, hắn đang cân nhắc dung hợp áo nghĩa, xem thử có thể sinh ra áo nghĩa có lực lượng càng mạnh hay không.
Còn có lĩnh vực, hắn lấy được không ít lĩnh vực, bình thường dùng chồng lên đã không tầm thường, nếu dung hợp được, hẳn là sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Thời gian trôi qua, chỉ chớp mắt đã đến buổi tối.
Đám người đoàn Hổ Sát cũng đã tu dưỡng gần như khoẻ lại. Vương Đằng triệu tập đến cùng nhau ăn uống tiệc tùng, xúc tiến tình cảm.
Lửa trại cháy lên, khắp nơi đều là mùi thơm của thức ăn và mứt hoa quả, đám võ giả đấu võ, chơi game, hết sức náo nhiệt.
Vương Đằng cùng mấy người Hokia, Paige ngồi lại cùng nhau nói chuyện phiếm.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, hai giờ thoáng cái đã qua.
Ầm!
Đột nhiên, nơi xa, một loạt tiếng ầm vang kịch liệt truyền đến.
Vương Đằng lập tức quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi biến đổi.
“Bên kia là...” Mấy người Hokia cũng sôi nổi nhìn qua, vẻ mặt nghiêm trọng lên.
“Nơi đó là phòng thí nghiệm của người đại trí tuệ Veblen.” Vương Đằng lập tức nhận ra, thân hình lập tức xông vào không trung, âm thanh ầm vang truyền ra: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với bất cứ tình huống ngoài ý muốn có khả năng xảy ra, ta đi qua đó xem thử.”
Vương Đằng phóng nhanh như tên bắn về hướng phòng thực nghiệm của Veblen, sắc mặt nghiêm trọng.
Bên trong ‘Linh Thị’ của hắn, vừa rồi phía bên kia bùng phát một dao động nguyên lực tinh thần Hắc Ám mạnh mẽ.
Không phải ở bên ngoài lồng phòng ngự, mà là ở bên trong tổng căn cứ.
Điều đó có nghĩa là gì?
Chứng tỏ có loài Hắc Ám đột nhập vào trong tổng căn cứ!?
Vương Đằng suy đoán trong lòng, nhưng lại cảm thấy có hơi hoang đường.
Thế mà lại có loài Hắc Ám có thể trà trộn vào bên trong tổng căn cứ được phòng ngự nghiêm ngặt, đây không phải là tát vào mặt sao?
Nhưng tại sao lại cứ phải là bên phía Veblen kia?
Ông già kia không có sức chiến đấu, đụng phải loài Hắc Ám, thì không phải toi rối sao?
Vương Đằng lo lắng trong lòng, tăng tốc độ đến cực hạn, không bao lâu đã đến khu vực gần phòng thực nghiệm của Veblen.
Nơi này đã thành một mớ hỗn độn, tiếng nổ vang của nguyên lực, tiếng gào thét của võ giả, không ngừng vang lên bên tai.
Nhưng suy cho cùng đây cũng là quân đội võ giả được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù hỗn loạn, đám người cũng không đến nỗi chạy toán loạn như ruồi không đầu.
Ngược lại, hầu hết mọi người đã chia thành các đội ngũ đuổi theo nhiều hướng.
Mà ở các phương hướng đó, Vương Đằng nhìn thấy qua ‘Linh Thị’, từng tia sáng nguyên lực Hắc Ám đang thoát ra bên ngoài tổng căn cứ.
Đó là loài Hắc Ám!
Mà lại không chỉ có một con!
Chết tiệt! Bên trong tổng căn cứ sao lại xuất hiện nhiều loài Hắc Ám như vậy?
Vương Đằng nhíu mày, không kịp nghĩ nhiều, thân hình rơi xuống, lúc hắn nhìn thấy phòng thực nghiệm của Veblen, sắc mặt hơi thay đổi.
Toà nhà tổn hại nghiêm trọng, giống như bị người ta cưỡng chế phát nổ từ bên trong.
Không ngờ tình huống xấu nhất đã xảy ra.
Khi Vương Đằng đáp xuống, các võ giả đang vận chuyển đá ở xung quanh lập tức nhận ra hắn, vội vã gọi:
“Thượng tá Vương Đằng!”
“Tình hình thế nào rồi?” Vương Đằng không nói lời vô ích, vội vàng hỏi.
“Chúng ta vừa mới đuổi đến, đang dọn dẹp đá vỡ xung quanh, nhân viên bên trong vẫn chưa cứu ra ngoài.” Một võ giả nhanh chóng trả lời.
“Các ngươi tránh hết ra đi!”
Vương Đằng nghe thấy người vẫn còn chưa cứu ra, trong lòng càng căng thẳng hơn, lập tức nói.
Đám người biết hắn muốn ra tay, khá vui vẻ trong lòng, hiển nhiên đều nhao nhao tránh ra.
“Nguyên Từ chi tâm, mở!”
Vương Đằng khẽ thét một tiếng trong lòng, một sức mạnh vô hình toả ra từ bên trong cơ thể hắn, lan rộng về phía trước.
Ầm ầm!
Vô số những tảng đá rơi lả tả, kim loại bị ‘Nguyên Từ chi tâm’ này hấp dẫn, tất cả bay lên không trung.
Giữa tiếng nổ lớn, đá vụn và kim loại ngưng tụ lại với nhau, biến thành hai khối đá và kim loại lớn.
Vương Đằng vung tay lên, hai khối đá lớn và kim loại này “ầm” một tiền rơi trên mảnh đất trống bên cạnh.
Những người bên cạnh trợn mắt há mồm.
Mặc dù sức lực của võ giả rất lớn, nhưng nếu để bọn họ dọn dẹp đá vụn và kim loại, cũng không dễ dàng như vậy đâu, phải lãng phí rất nhiều thời gian.
Nào giống như Vương Đằng này, giải quyết nhẹ nhàng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau cứu người.” Vương Đằng khẽ quát.
“Rõ!” Các võ giả xung quanh nghe theo mệnh lệnh của Vương Đằng theo bản năng, vội vàng xông vào bên trong tòa nhà cứu người.
Vương Đằng cũng tự lao vào, mở ‘đôi mắt Nguyên Chất’ ra, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vật cản, tìm kiếm bóng dáng Veblen và Moira.
Ngay sau đó, Vương Đằng đã tìm thấy Veblen ở phòng thực nghiệm của chính hắn.