Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 1756 - Chương 1756. Cùng Là Nam Tước, Vì Sao Vương Đằng Ưu Tú Như Vậy?

Chương 1756. Cùng là Nam tước, vì sao Vương Đằng ưu tú như vậy?
Chương 1756. Cùng là Nam tước, vì sao Vương Đằng ưu tú như vậy?

Vương Đằng không sợ đối thủ mạnh, nhưng một con rắn độc mạnh ẩn nấp trong bóng tối, lại nhất định phải luôn đề phòng. Đây là một chuyện cực kỳ đáng ghét.

“Thượng tá Vương Đằng, phiền phức ngươi gây cho chúng ta không nhỏ đâu.” Tướng quân Mokallen nói.

“Ta cũng rất bất đắc dĩ, phiền phức này không phải do ta chủ động gây ra, là bọn họ chọc đến trên đầu ta.” Vương Đằng vô tội nói.

“...” Mokallen tướng quân cạn lời.

Ngươi thật là không giống người bị trêu chọc một chút nào. Những người của Tam hoàng tử đều bị ức hiếp thành dạng gì kìa.

“Để cảm ơn sự yêu quý của các vị tướng quân, ta quyết định quyên tặng cho tổng bộ chúng ta hai trăm tỷ, cũng coi như là làm cống hiến cho hành tinh phòng ngự số 29 chúng ta.” Vương Đằng đảo mắt một vòng, đột nhiên nói.

“Khụ khụ.” Tướng quân Mokallen vội ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Ngươi yên tâm, ở hành tinh phòng ngự số 29 này, không ai có thể làm hại ngươi.”

Vương Đằng: →_→

Lúc này, Hokia từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói với Vương Đằng câu gì đó.

“A?” Vương Đằng cực kỳ kinh ngạc, gật đầu nói: “Dẫn hắn vào đi.”

“Sao thế?” Tướng quân Mokallen hỏi.

“Nhị hoàng tử phái người đến rồi.” Vương Đằng nói.

“Nhị hoàng tử!” Ánh mắt tướng quân Mokallen ngưng lại, ý vị sâu xa nhìn Vương Đằng, cười nói: “Ngươi thực sự rất được hoan nghênh ha.”

“Ta cũng không muốn lẫn vào trong tranh đấu giữa bọn họ đâu.” Vương Đằng bất đắc dĩ nói.

“Việc này ta mặc kệ, ta còn rất nhiều công vụ phải xử lý, đi trước đây.” Tướng quân Mokallen lắc đầu, đứng dậy tạm biệt.

“...” Vương Đằng cạn lời.

Tướng quân Mokallen này chạy thật nhanh, rõ ràng không muốn quan tâm Tam hoàng tử, Nhị hoàng tử gì đó.

Thật ra nếu lần này không phải vì Vương Đằng, hắn cũng sẽ không đến.

Không đến một lát sau, Hokia dẫn Chu Cảnh Thiên đi vào đại sảnh tiếp khách.

Vương Đằng đánh giá Chu Cảnh Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc. Chu Cảnh Thiên này cho hắn cảm giác giống y hệt như Lữ Thanh lúc trước, hai mắt như đao, sắc bén dị thường, vô hình trung phát ra một luồng cảm giác áp bách.

Không đơn giản!

“Nam tước Vương Đằng, ngưỡng mộ đã lâu!” Chu Cảnh Thiên ôm quyền hướng về phía Vương Đằng, nói.

“Nam tước Chu Cảnh Thiên, mời ngồi.” Vương Đằng khách sáo nói.

Chu Cảnh Thiên này bất ngờ cũng là một Nam tước!

Lúc nghe nói về người này, hắn đã bảo Viên Cổn Cổn đi điều tra một hồi, quả nhiên phát hiện Chu Cảnh Thiên này cũng có thân phận nhất định.

Xem ra thuộc hạ của những hoàng tử này quả nhiên là tàng long ngọa hổ, tùy tiện đi ra một người đều là Nam Tước.

Có câu nói quan thất phẩm trước cửa Tể tướng, không phải là chuyện thế này sao.

Chu Cảnh Thiên ngồi xuống. Trước khi đến hắn nghe nói Vương Đằng này kiêu ngạo vô lễ, ngay cả người của Tam hoàng tử cũng bị dạy bảo một trận, không hề để Tam hoàng tử vào mắt.

Hắn thấy, Vương Đằng này phỏng chừng không dễ ở chung như vậy.

Nhưng lúc này khi nhìn thấy dáng vẻ của Vương Đằng, hắn lại hơi buồn bực. Vương Đằng này khiêm tốn hữu lễ, đâu thấy giống loại người này.

“Mời uống trà!” Vương Đằng vung tay lên, trên bàn xuất hiện một bình trà thoảng mùi thơm nhàn nhạt, tự mình rót cho đối phương một ly.

“Đây là...” Chu Cảnh Thiên ngửi được mùi hương này, tinh thần lập tức chấn động, ánh mắt không khỏi rơi vào trên ly trà. Hắn dường như có chút chờ không kịp bưng lên uống một ngụm, đôi mắt loé lên tinh quang, kinh ngạc nói: “Trà Linh Minh!”

Hay lắm!

Vốn còn đôi chút nghi ngờ, nhưng sau khi nếm thật, hắn rốt cuộc xác định, đây quả nhiên là trà Linh Minh!

Trà Linh Minh không phải vật tầm thường, mà là một loại linh trà quý giá có thể tẩm bổ tinh thần, giá cả đắt đỏ!

Chủ yếu là không có con đường, người bình thường tuyệt không mua được.

Ngay cả bản thân Chu Cảnh Thiên, bình thường cũng chỉ có thể ngẫu nhiên uống được ở chỗ Nhị hoàng tử mà thôi.

Không nghĩ tới hôm nay đến chỗ Vương Đằng, hắn lại có thể uống được trà Linh Minh!

Thực sự là gặp quỷ!

“Chiêu đãi không chu đáo, đừng để bụng.” Vương Đằng nói.

“...” Khóe miệng Chu Cảnh Thiên chợt giật lên.

Thế này mà còn chiêu đãi không chu đáo?

Là tầm nhìn của hắn quá hạn hẹp ư?

Cùng là Nam Tước, vì sao Vương Đằng ưu tú như vậy?

Chu Cảnh Thiên đột nhiên có chút hoài nghi, mình có phải là Nam Tước giả không vậy?

“Không biết Nam tước Chu Cảnh Thiên tới tìm ta có việc gì?” Vương Đằng hỏi.

“Đừng gọi ta là Nam Tước, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nếu ngươi không ngại, có thể trực tiếp gọi ta là Chu huynh.” Chu Cảnh Thiên nói.

“Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh.” Vương Đằng gật đầu nói.

“Ha ha, lần này ngươi thế mà làm ra chuyện lớn, bên Đế tinh có rất nhiều người cũng nghe được tin đồn đấy.” Chu Cảnh Thiên vô cùng vui vẻ, cười nói: “Cho nên Nhị hoàng tử bảo ta tới gặp ngươi một chút.”

“Không phải là vì lôi kéo ta đấy chứ?” Vương Đằng cười hỏi.

“Vốn có ý này, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi, phỏng chừng là sẽ không đáp ứng.” Mắt Chu Cảnh Thiên loé lên tinh quang, hắn nói.

Một người lấy trà Linh Minh ra đãi khách, ước chừng cả Nhị hoàng tử cũng không nuôi nổi.

Vương Đằng này là dị loại.

Chu Cảnh Thiên lặng lẽ like cho sự cơ trí của chính mình!

Hắn tiết kiệm tiền thay Nhị hoàng tử.

“Chu huynh rất hiểu ha.” Vương Đằng vốn đã nghĩ xong lời khước từ, kết quả bản thân còn chưa nói, đối phương đã từ bỏ, cũng làm hắn tiết kiệm lời.

Còn về việc vì sao đối phương chẳng hiểu tại sao từ bỏ ý nghĩ lôi kéo hắn, có quỷ mới biết.

Vương Đằng lại rót cho Chu Cảnh Thiên một ly trà Linh Minh.

Trà này vốn là hắn ngâm để tự uống. Gần đây, hắn tiêu hao tinh thần hơi nghiêm trọng, uống trà Linh Minh nhiều một chút, có thể làm dịu mệt nhọc tinh thần.

Về phần lấy ở đâu?

Vương Đằng cũng không dùng tiền đi mua, mà là tìm được từ trong đống bảo vật Giới Chủ Hỏa Hà để lại.

Là cường giả cấp Giới Chủ, Giới Chủ Hỏa Hà đương nhiên vẫn rất biết hưởng thụ, nhưng bây giờ đều hời cho Vương Đằng.

Sau lại nghe được Chu Cảnh Thiên đến, nên hắn thuận tay lấy ra chiêu đãi người ta.

Nhị hoàng tử này không thù không oán với hắn. Vương Đằng cũng không hy vọng bản thân lại trêu chọc thêm một kẻ địch mạnh, cho nên đối đãi với Chu Cảnh Thiên khách sáo hơn rất nhiều.

Hết chương 1756.
Bình Luận (0)
Comment