“Cho ta xem một chút.” Lữ Thanh không tin tưởng, nhận lấy, vừa xem thì cả người đều không tốt.
Bồi thường tổn thất phía trên được bày ra rõ ràng rành mạch, nhưng từng mục đều đắt đến thái quá. Chất liệu của cái cửa chính nát này lại là kim loại và vật liệu đá vô cùng quý giá, quả thực không thua chất liệu của cửa chính Đế cung bao nhiêu.
Ai mà tin loại chuyện này được!
Nhưng hắn lại không có bất kỳ chứng cứ nào, bởi vì cửa chính đã bị phá huỷ, hắn tuyệt nhiên không cách nào tìm được chất liệu vốn có.
Vương Đằng hẳn là đoán chắc hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
Về phần những khoản phí tổn thất tinh thần, phí tổn thất vinh dự kia thì càng không có cách nói nào, không có kết luận.
Lữ Thanh có khổ khó nói, uất ức xém chút phun ra một ngụm máu, hắn chỉ có thể nhìn qua Tướng quân Mokallen, nói:
“Tướng quân Mokallen, đây chẳng lẽ là tác phong của quân đội các ngươi?”
“Khụ khụ, ta cảm thấy, việc này không có quan hệ gì với tác phong quân đội bọn ta, đơn thuần là hành vi cá nhân.” Tướng quân Mokallen vội ho một tiếng nói.
“...” Lữ Thanh.
CMN, đây chính là một đám lưu manh.
“Lữ Nam tước, ngươi cân nhắc thế nào rồi. Nếu không cứ để tên Sweet kia ở chỗ bọn ta thêm một thời gian nữa cũng được, chỗ bọn ta ăn ngon ở tốt, cũng không bạc đãi hắn.” Vương Đằng nói.
“... Không cần, tiền này, ta trả.” Lữ Thanh cắn răng nói.
Lại đợi một thời gian nữa, mặt mũi Tam hoàng tử còn cần nữa không.
Người không biết còn cho rằng bọn họ không trả nổi số tiền này đâu.
“Không hổ là người dưới quyền Tam hoàng tử, quả nhiên rộng rãi hào phóng. Ta thay những chiến sĩ bị thương cảm ơn Tam hoàng tử điện hạ.” Vương Đằng khâm phục lại biết ơn nói.
Lữ Thanh nhìn chằm chằm Vương Đằng, không nói tiếp nữa, hỏi tài khoản của Vương Đằng, lập tức chuyển tiền cho hắn.
Ba trăm tỷ đồng Vũ Trụ!
Hắn đã đưa giá thấp nhất.
Vương Đằng cũng không có ý kiến, số tiền này đã không ít, không thể thật sự kêu đối phương đưa năm trăm tỷ được.
Đương nhiên đối với võ giả bình thường, đây là một khoản tiền lớn, nhưng mà trên thực tế, đối với Tam hoàng tử, đó chỉ là mưa bụi.
Nếu không thì Vương Đằng cũng sẽ không mở miệng đòi giá này.
“Dẫn Sweet tới.” Vương Đằng nhận được tiền, cười ha ha phân phó.
Chưa đến một lát sau, Sweet bị mang tới, thương tích trên mặt đã khôi phục hơn nửa, nhưng Vương Đằng ra tay quá ác, thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ mặt mũi bầm dập, khiến Lữ Thanh xém chút không nhận ra được.
“Lữ đại ca, ngươi tới cứu ta sao? Tên Vương Đằng này khinh người quá đáng. Lữ đại ca, ngươi nhất định phải báo thù cho ta.” Sweet nhìn thấy Lữ Thanh, giống như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt sáng lên, lập tức lại chống nạnh đứng lên, kêu gào nói.
“Câm miệng, thứ mất mặt.” Lữ Thanh quát lạnh.
Sweet lập tức ngơ ngác, không nghĩ tới Lữ Thanh sẽ lạnh nhạt với hắn như vậy, thậm chí quát hắn, không khỏi có chút chân tay luống cuống.
Địa vị của Lữ Thanh cao hơn hắn rất nhiều. Trước mặt Lữ Thanh, hắn cũng không dám càn rỡ.
“Sweet, ngươi tự do, sau khi ra ngoài nhất định phải làm người cho đàng hoàng, nếu có thể thì tuyệt đối đừng đi vào nữa.” Vương Đằng nói.
Lời này sao nghe hơi lạ nhỉ?
“...” Sweet trợn mắt giận dữ nhìn Vương Đằng.
“Đoàn trưởng Vương Đằng, ta sẽ ghi nhớ chuyện lần này, Tam hoàng tử điện hạ thân phận cao quý sẽ không so đo với ngươi, nhưng ta biết nhìn chằm chằm ngươi, tương lai chúng ta còn dài.” Một luồng hơi thở nguy hiểm như có như không tản ra trên người Lữ Thanh, khóa chặt lấy Vương Đằng. Hắn hờ hững nói.
Nói xong, hắn cũng không đợi Vương Đằng trả lời, dẫn theo đám người Sweet trực tiếp rời đi.
Lữ Thanh có vẻ bình tĩnh, dẫn theo đám người Sweet ra khỏi đoàn Hổ Sát.
“Lữ đại ca.” Sweet cẩn thận dè dặt kêu.
Hắn đã cảm nhận được cơn tức của Lữ Thanh, biết lần này chỉ sợ là mình đã gây họa lớn.
“Sau khi trở về tự đi tạ tội với Tam hoàng tử điện hạ đi.” Lữ Thanh nói.
“Nhưng mà...” Sweet còn muốn nói thêm điều gì.
Lữ Thanh liếc mắt nhìn hắn, lập tức khiến hắn im miệng.
Hai người lại đi vài bước. Lữ Thanh đột nhiên dừng lại, ngoảnh mặt nhìn về phía trước, sắc mặt khẽ biến.
Sweet cảm thấy không thích hợp, cũng nhìn về phía trước, đồng tử trong mắt lập tức co lại, kinh ngạc kêu lên: “Chu Cảnh Thiên!”
“Sao hắn lại tới đây!”
Mặt Sweet tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, giống như đang gặp quỷ.
“Xem ra Nhị hoàng tử điện hạ nghe được tin đồn gì đó, cũng ngồi không yên.” Lữ Thanh khẽ híp mắt, chậm rãi nói.
“Là Nhị hoàng tử bảo hắn đến?!” Sweet nói.
“Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao hắn lại đến nơi này?” Lữ Thanh cười mỉa.
Người đối diện tới gần rất nhanh. Đây là một người thanh niên thân hình cao lớn, một mái tóc đen dày tùy ý xoã tung trên vai, hai mắt như đao, sắc bén dị thường. Hắn nhếch miệng cười với Lữ Thanh nói: “Thì ra Tam hoàng tử bảo ngươi tới.”
“Hừ.” Lữ Thanh hừ lạnh một tiếng: “Nhị hoàng tử thật sự là chỗ nào cũng có.”
“Đừng hiểu lầm, Nhị hoàng tử điện hạ chỉ phái ta tới thăm hỏi Nam tước Vương Đằng một chút mà thôi. Dẫu sao Nam tước Vương Đằng vừa lập được công, mà Tam hoàng tử lại hành động như vậy, thật sự có hơi khiến người ta đau xót. Nhị hoàng tử điện hạ cũng lo lắng sẽ làm mất mặt mũi của Hoàng tộc, nên mới đi chùi đít cho Tam hoàng tử này.” Chu Cảnh Thiên vui tươi hớn hở nói.
“Ngươi!” Sắc mặt Lữ Thanh nhục nhã.
“Được rồi, ta không nhiều lời với ngươi nữa, ta phải đi gặp vị Nam tước Vương Đằng kia đây.” Chu Cảnh Thiên vẫy tay, đi vào bên trong đoàn Hổ Sát.
Lữ Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Cảnh Thiên, vẻ mặt âm u đến cực hạn, nhưng lòng thì lại dậy sóng bốn bề, vội vàng dẫn theo mấy người Sweet hấp tấp rời đi.
Xem ra tình hình hỏng bét hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.
...
Trong đại sảnh tiếp khách của đoàn Hổ Sát, Vương Đằng ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm.
Khí thế phát ra trên người Lữ Thanh vừa nãy khiến hắn cảm giác có hơi hoảng sợ.
Cảnh giới của đối phương cũng là cấp Vũ Trụ, nhưng cấp Vũ Trụ có thể cho hắn loại cảm giác này, lại chưa từng có.
Đây là người đầu tiên.
Tên Lữ Thanh đó không đơn giản!